Chương 31: (Vô Đề)

Khi Lễ Bộ Thượng Thư Đoạn Canh nơm nớp lo sợ lui ra, vẻ mặt của Tần Ca từ giận dữ trở thành lạnh lùng, khép lại chuyện nạp phi phong hậu thì bên tai của hắn sẽ yên tĩnh được một lúc. Tâm tình coi như không tệ, hắn để cho Ôn Quế đốt huân hương, hắn dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Ngũ Tử Ngang đã trở lại, tâm tình của hắn cũng kiên định, đêm nay có lẽ sẽ ngủ ngon.

Đang nằm, Tần Ca đột nhiên cảm thấy trong phòng dường như có người. Hắn đột ngột mở mắt ra rồi sửng sốt. Trước mặt hắn có một người đang quỳ! Tần Ca lập tức tỉnh táo, chậm rãi ngồi dậy, người nọ lên tiếng, "Diêm Mẫn khấu kiến ngô Hoàng."

Diêm Mẫn? Tần Ca cẩn thận quan sát hắc y nhân, "Ngẩng đầu lên." Hắn nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang sẽ dẫn người này tiến cung, không ngờ người này lại tự mình tiến đến.

Diêm Mẫn ngẩng đầu lên, bất quá trên mặt lại có một chiếc khăn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt.

"Tháo khăn che mặt xuống."

Diêm Mẫn hơi chần chừ một chút, rồi đưa tay tháo xuống khăn che mặt. Bên dưới chiếc khăn là một khuôn mặt bị phỏng nặng, thật sự khiến người ta sợ hãi. Cũng khó trách Ngũ Tử Ngang không muốn để cho hắn gặp Diêm Mẫn. Bất quá Tần Ca cũng chỉ sửng sốt một chút thì lập tức lấy lại bình tĩnh, "Lương Vương đâu?"

Thấy Hoàng Thượng cũng không sợ hãi, Diêm Mẫn thở phào nhẹ nhõm một chút. Hắn bịt lại khăn che mặt, "Bẩm Hoàng Thượng, Lương Vương bảo thuộc hạ truyền lời cho Hoàng Thượng, nói rằng đêm nay Ngũ ngự trù nấu ăn."

Nhịp tim của Tần Ca dừng lại một nhịp, rồi đột nhiên trở nên mềm mại hơn rất nhiều, hắn hừ lạnh một tiếng, tên lưu manh này. Không trả lời là có hay đi hay không mà Tần Ca chỉ hỏi, "Lương Vương có nói với ngươi lý do mà trẫm ban cho ngươi họ Diêm hay không?"

Diêm Mẫn phủ phục trên đất, "Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia bảo thuộc hạ nhất định không phụ lòng ủy thác của Hoàng Thượng và Vương gia."

Tần Ca lại hỏi, "Ngươi và Lương Vương có quan hệ thế nào?"

Diêm Mẫn trả lời vượt ngoài dự đoán của Tần Ca, "Thuộc hạ là thuộc hạ của Vương gia."

"Thuộc hạ của Lương Vương? Nhưng Lương Vương nói với trẫm ngươi là sư đệ của hắn."

"Được Lương Vương ưu ái, thuộc hạ không thể vượt quá phép tắc."

Tần Ca thật vừa lòng với sự khiêm tốn của Diêm Mẫn, hắn cũng tin tưởng Ngũ Tử Ngang có thể khống chế tốt Diêm La Điện, sẽ không giẫm vào vết xe đổ năm đó.

Người cũng đã gặp, hỏi cũng đã hỏi xong, Tần Ca thoải mái dựa vào phía sau, thản nhiên nói, "Ngươi lui ra đi."

Diêm Mẫn sửng sốt, bất quá hắn cũng không nói thêm điều gì mà chỉ lẳng lặng lui ra. Tần Ca cảm thấy như bị hoa mắt, Diêm Mẫn đã biến mất tăm hơi, tựa hồ cảm thấy hài lòng với Diêm La Vương này. Hắn mong chờ Diêm La Điện ở trong tay Ngũ Tử Ngang sẽ hồi sinh như thế nào. Sau khi Diêm Mẫn rời đi, Tần Ca lại nghỉ ngơi một lúc rồi mới gọi, "Ôn Quế."

"Có nô tài!" Ôn Quế chậm rãi tiến vào.

"Thay y phục."

A? Ôn Quế không dám chần chừ, vội vàng thay y phục cho Hoàng Thượng, nghĩ rằng trời đã tối mà Hoàng Thượng còn muốn đi ngự hoa viên hay sao? Đến khi thay y phục cho Hoàng Thượng xong thì Ôn Quế chợt nghe Hoàng Thượng lên tiếng, "Nói với Khổng Tắc Huy, trẫm muốn xuất cung, không được kinh động kẻ khác."

"Dạ!" Ôn Quế lại chạy một mạch ra ngoài. Khi hắn chạy ra ngoài cửa thì đột nhiên sửng sốt, trên mặt nở nụ cười, Hoàng Thượng muốn đi gặp Vương gia hay sao?

Bên đây Tần Ca vẫn chưa ra khỏi cung thì Ngũ Tử Ngang đã nhận được tin báo của Diêm Mẫn —

- Hoàng Thượng không nói sẽ đến, cũng không nói không đến. Diêm Mẫn có chút khổ sở, chuyện đầu tiên Vương gia giao cho hắn mà hắn lại làm không tốt. Ngũ Tử Ngang cũng không buồn bực mà chỉ nói, "Ngươi lui xuống đi, một lát nữa Hoàng Thượng sẽ đến, ta đi vào trù phòng chuẩn bị."

Nghe hắn nói như thế, Diêm Mẫn không hề kinh ngạc, chỉ lặng lẽ lui xuống, hắn không bao giờ nghi ngờ lời nói của Vương gia.

Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa dừng trước tiểu viện, Ngũ Tử Ngang đã chờ trước cửa. Vén lên màn che, hắn mỉm cười thật sâu với người trong xe, sau đó vươn tay ra. Người trong xe vịn vào tay của hắn để bước xuống, khi buông tay ra thì lại bị Ngũ Tử Ngang giữ chặt.

"Hoàng Thượng, tay của ngài rất lạnh, mau vào phòng sưởi ấm, thức ăn đã chuẩn bị gần xong, có thể dọn lên ăn ngay." Nói đoạn, Ngũ Tử Ngang buông tay Tần Ca ra, biểu hiện cực kỳ tự nhiên.

Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang vài lần, đôi mắt khẽ nheo lại, đưa tay thu vào trong y mệ, hắn "Ân" một tiếng rồi đi theo Ngũ Tử Ngang vào phòng. Trong phòng rất ấm áp, trà nóng đã rót đầy. Tần Ca lướt mắt nhìn lên nhuyễn tháp rộng lớn, nhịp tim nhảy lên vài cái, hắn đi đến bên chiếc ghế rồi ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang bưng trà rót nước rất ân cần, Ôn Quế ở bên cạnh cười trộm, Khổng Tắc Huy vẫn là bộ dáng như cũ, tìm một góc tường đứng yên bất động.

Hầu hạ xong, Ngũ Tử Ngang vội vàng ra khỏi phòng, Ôn Quế đi theo hỗ trợ. Thừa dịp này Ngũ Tử Ngang cố tình hỏi, "Ôn công công, mấy ngày không có ta, hết thảy trong cung vẫn bình thường?"

Ôn Quế không hề nghĩ ngợi mà lập tức nói, "Sau khi Vương gia đi, Hoàng Thượng lại giống như trước kia, nô tại lại không thể khuyên Hoàng Thượng. Mấy ngày trước Hoàng Thượng còn nổi cơn thịnh nộ."

"Nga? Chuyện gì khiến Hoàng Thượng tức giận?"

Ôn Quế nhỏ giọng nói, "Hoài Nam Bố Chính Sứ Trương Thanh Tắc tham ô ngân lượng tu sửa đê điều, trên đường áp giải về kinh thành thì trốn thoát, bây giờ vẫn chưa bắt được người; các vị Nội Các đại nhân lại thúc giục Hoàng Thượng thú phi, Nữ Trinh Quốc cũng muốn góp vui, muốn đem công chúa của bọn họ gả cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lâm triều nổi trận lôi đình. Còn việc tuyển chọn Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang, các vị đại nhân cũng đến làm phiền Hoàng Thượng hằng ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!