Chương 19: (Vô Đề)

Lạnh run người đi theo Khổng Tắc Huy, Ngũ Tử Ngang không ngừng sụt sịt cái mũi, chà xát hai tay, hắn sắp tê cóng, "Tắc Huy, sáng nay Hoàng Thượng ở đâu? Hắc xì!"

Khổng Tắc Huy hai tay ôm kiếm, không nhanh không chậm mà bước đi, thản nhiên nói, "Ở Thụy Phong Hiên."

"Ân?" Ngũ Tử Ngang lấy ra một chiếc khăn từ trong y mệ để lau nước mũi, Hoàng Thượng đi Thụy Phong Hiên làm gì?

"Thân mình của Hoàng Thượng không khỏe, tĩnh dưỡng ở Thụy Phong Hiên" Lời nói của Khổng Tắc Huy khiến Ngũ Tử Ngang sắp tê cóng liền lập tức tê cóng.

Nghĩ đến giấc mộng kiều diễm đêm qua, khớp hàm của Ngũ Tử Ngang run lên, "Hoàng, Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?"

"Mệt nhọc quá độ" Bốn chữ âm trầm được cất lên, Khổng Tắc Huy đột nhiên bước nhanh cước bộ, dưới chân của Ngũ Tử Ngang như muốn mềm nhũn. Hoàng Thượng, mệt nhọc quá độ…. Sóng mũi bốc lên một luồng khí nóng, Ngũ Tử Ngang cắn chặt răng. Không được nghĩ đến chuyện kia! Đó là mộng!

Sợ bản thân lại đi hồi tưởng giấc mộng đêm qua, liên tục hắt hơi mấy cái, Ngũ Tử Ngang khẩn trương hỏi, "Có tìm Thái y đến xem chưa?"

"Ân."

"Có nghiêm trọng hay không?"

Khổng Tắc Huy quay đầu liếc mắt nhìn Ngũ Tử Ngang một cái, ánh mắt kia làm cho ngực của Ngũ Tử Ngang tắc nghẽn. Tiếp theo Khổng Tắc Huy lại thản nhiên xoay đầu, "Hoàng Thượng quá mức mệt nhọc, nếu không thả lỏng tâm tư thì thân mình sẽ không chịu được."

A, hóa ra là như vậy. Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, Ngũ Tử Ngang vừa muốn há mồm hỏi Hoàng Thượng có uống thuốc hay chưa, thì hắn liền liên tực hắt hơi vài cái, rồi mới nghe thấy Khổng Tắc Huy ôn hòa chê cười, "Vương gia cũng là người luyện võ, làm sao lại để cho mình bị rét cóng thành ra bộ dáng như vậy." Ngũ Tử Ngang vội vàng lau nước mũi, không hề giải thích. Muốn bị phạt mà còn dùng nội tức hộ thể, như vậy khổ nhục kế của hắn còn gì là khổ nhục kế nữa.

Vào Thụy Phong Hiên, thấy Ôn Quế, Ngũ Tử Ngang rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Thượng còn ở đây. Vừa thấy hắn run cầm cập, nước mũi vẫn chảy ròng ròng, Ôn Quế cả kinh, vội vàng nói, "Vương gia, Hoàng Thượng ở trong phòng, để nô tài đi lấy một chén canh gừng cho ngài."

"Đa tạ công công." Lại lau nước mũi, đứng ngay lò lửa một chút để xua đi hàn khí, sau đó Ngũ Tử Ngang mới hít mũi rồi bước vào. Vừa vào phòng, nhìn thấy người đang dựa vào đầu giường, hắn sợ đến mức sững sờ, người ở trên giường cũng nhìn thấy bộ dáng rét run của hắn.

"Lại đây." Tần Ca lạnh lùng nói, Ngũ Tử Ngang thất hồn lạc phách bước qua, ngồi xuống bên giường, "Hoàng Thượng…" Mặc nội y màu trắng, mái tóc xõa dài, Hoàng Thượng làm cho hắn có loại cảm giác miệng khô lưỡi ráo.

Tần Ca không nhận thấy Ngũ Tử Ngang khác thường, hắn rất tức giận, "Ngươi muốn trẫm thương hại cho ngươi hay là muốn xin trẫm ban thưởng?" lại dám đem chính mình trở thành bộ dáng như vậy!

Ngũ Tử Ngang bắt buộc bản thân hoàn hồn rồi mới chậm rãi nói, "Hoàng Thượng, ta hơi lạnh, có thể thưởng cho ta một chút rượu được không."

"Ôn Quế."

"Ôn công công đi lấy canh gừng cho ta rồi."

Thấy trên đầu giường có bình rượu được hâm nóng, Ngũ Tử Ngang lớn mật tự rót cho mình một ly, là Lộc Nhi tửu. Uống một ly rượu nóng hổi, thân thể của hắn trở nên ấm áp một chút. Dùng sức sụt sịt cái mũi, Ngũ Tử Ngang lấy ra chiếc khăn đã bị bẩn của mình để lau mũi, bỗng nhiên có một chiếc khăn sạch sẽ đưa tới trước mặt hắn, hắn nhanh chóng tiếp nhận, cũng không dám nhìn mặt Hoàng Thượng, khổ nhục kế lần này dường như đã từng sử dụng.

Bao nhiêu oán hận khi nhìn thấy Ngũ Tử Ngang như vậy thì đều biến mất, Tần Ca đưa tay đặt lên tay của Ngũ Tử Ngang, thân thể của đối phương run lên nhưng không tránh né, mà lại quay đầu nói một cách đáng thương, "Hoàng Thượng, ngài thứ lỗi cho ta đi."

Tâm can bủn rủn, long nhan tức giận hỏi, "Lương Vương làm sai cái gì mà muốn trẫm tha thứ?"

Ngũ Tử Ngang sụt sịt cái mũi, "Hoàng Thượng–" Kỳ thật hắn cũng không rõ, nhưng hắn biết sáng nay hắn đã làm cho Hoàng Thượng buồn phiền.

Chạm vào bàn tay còn lạnh hơn so với hắn, Tần Ca rút tay lại, "Vào trong nằm đi!" Lồng ngực rung động.

Ngũ Tử Ngang đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ngốc nghếch mỉm cười, "Dạ! Hoàng Thượng." Nhưng vừa định tháo hài, hắn lại do dự quay đầu lại, "Ta giống như bị phong hàn, ngộ nhỡ truyền cho Hoàng Thượng…"

Ánh mắt của Tần Ca trở nên rét lạnh, Ngũ Tử Ngang ba chân bốn cẳng thoát ra hài miệt và ngoại bào, run cầm cập leo lên giường, kéo lấy một chiếc chăn bông ở bên đầu giường còn lại, lạnh chết hắn, nhưng hắn không muốn dùng nội lực để xua tan hàn ý. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán của hắn, Ngũ Tử Ngang rất phối hợp mà hắt hơi hai cái.

Ngay khi Ngũ Tử Ngang đang nhìn vào ánh mắt đầy sát khí của Hoàng Thượng thì đúng lúc Ôn Quê xuất hiện cứu mạng hắn, "Hoàng Thượng, nô tài mang đến canh gừng."

"Vào đi." Tần Ca thu tay lại.

Ôn Quế bước vào, không chỉ mang đến canh gừng mà còn có một chén cháo nóng hổi.

Ngũ Tử Ngang làm sao còn dám để cho Hoàng Thượng động thủ, vội vàng ngồi dậy, vươn người qua trước mặt Hoàng Thượng để tiếp nhận chén canh gừng, chóp mũi cách Hoàng Thượng rất gần, Ngũ Tử Ngang có một chút thất hồn, vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy mùi hương của Hoàng Thượng rất dễ chịu. Không dám tiếp tục nghĩ đến việc đại nghịch bất đạo, hắn tiếp nhận chén canh, húp xuống chén canh gừng nóng hổi vào bụng, trên người cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

"Vương gia, ngài ăn chén cháo tổ yến này đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!