Không kinh động người trong trù phòng, Tần Ca lặng lẽ quay về chính sảnh, một lần nữa ngồi trở lại ghế chủ tọa, hắn xòe ra bàn tay phải đã bị Ngũ Tử Ngang cầm lấy. Mặc dù hắn không phải là người duy nhất, nhưng Tử Ngang nguyện ý nấu ăn cho hắn, nguyện ý làm cho hắn vui, cho dù nỗi khổ tương tư này có chua xót như thế nào thì cũng đáng là gì? Tấm lòng của Tử Ngang đối với hắn không phải vì hắn là Hoàng Thượng, là quân vương nắm sinh tử của cả thiên hạ, mà bởi vì hắn là Tần Ca. Đủ, như vậy đã quá đủ.
Hắn cũng không liều lĩnh cưỡng đoạt Tử Ngang, nếu hắn làm như thế, có lẽ ngay cả những điều ngọt ngào thỉnh thoảng như hiện tại cũng sẽ không có.
Bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cho dù có cay đắng, có ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng hạnh phúc của Tử Ngang chung quy cũng là hạnh phúc của hắn. Nếu người này không còn mỉm cười, không còn đặt hắn ở trong lòng, tránh xa hắn như rắn rết, như vậy cho dù có đoạt được người nọ thì có tác dụng gì? Khoảng cách giữa hắn và Tử Ngang sẽ càng ngày càng xa cách, cho đến khi một người chết đi, hoặc là hai người ngọc thạch câu phần. (ngọc thạch câu phần = ngọc đá đều chảy)
Nhưng hiện tại, sau khi hắn đau khổ thì một chút nho nhỏ ngọt ngào sẽ làm cho hắn hạnh phúc, ngẫu nhiên đụng chạm sẽ làm cho tim của hắn đập kịch liệt, như vậy là tốt rồi, cũng như bản thân mình đang được Tử Ngang yêu thương. Hắn là quân vương, Tử Ngang là thần tử, tuy rằng không thể sớm chiều chung sống như các đôi phu thê khác, nhưng là quân thần thì sớm chiều bọn họ vẫn ở cùng với nhau, chỉ khác biệt là đến đêm khuya, khi đi vào giấc mộng thì bên cạnh không có người mà thôi.
Thu tay vào y mệ, Tần Ca khẽ nhếch môi lên. Một khi đã như vậy, cứ để cho Tử Ngang trở thành sủng thần duy nhất của hắn, làm cho Tử Ngang chân chính trở thành dưới một người trên vạn người. Như vậy có thể bảo vệ hạnh phúc cho Tử Ngang, cũng bảo vệ hạnh phúc cho chính hắn. Hắn tin tưởng, mười năm hai mươi năm sau, Tử Ngang đối với hắn vẫn là Tử Ngang hiện tại, vẫn sẽ làm cho hắn cảm thấy một chút ngọt ngào mỗi khi hắn khổ tâm.
Cúi mắt nhìn Hoàng Thượng, mi tâm của Khổng Tắc Huy cau lại một chút, rồi tiếp tục ôm chặt thanh kiếm của mình, không hề mở miệng, mà chỉ tận trách đứng phía sau Hoàng Thượng.
Lại đợi khoảng chừng hai khắc chung thời gian, Tần Ca chợt nghe bên ngoài có người kêu, "Thiếu gia, có thể dùng bữa." (hai khắc chung =20 phút)
Tần Ca lập tức đứng dậy rồi bước ra ngoài, vén rèm lên, chỉ thấy một người đang cười ha ha đứng ở đó, tạp dề trên lưng đã lấy ra, y mệ cũng được buông xuống, bất quá trên trán vẫn còn đổ mồ hôi. Ngũ Tử Ngang tiến lên, trong mắt chính là sự ôn nhu mà Tần Ca rất quyến luyến.
"Hoàng Thượng, thức ăn đã làm xong, đến nếm thử tay nghề của Ngũ đại trù." Nhỏ giọng nói một câu bên tai Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang đưa tay chỉ về hướng một gian phòng ở bên cạnh.
Tần Ca vừa đi theo hắn vừa nói, "Lương Vương tự xưng là tay nghề không thua ngự trù, nếu kém nhiều quá thì trẫm phải phạt."
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, rồi lập tức lấy lòng, "Hoàng Thượng trước tiên nếm thử xem, nếu thật sự không hợp khẩu vị của Hoàng Thượng thì thần cam tâm tình nguyện bị phạt."
Liếc mắt nhìn hắn một cái, Tần Ca bước vào phòng dùng bữa. Cái liếc mắt kia làm cho tâm của Ngũ Tử Ngang trở nên rạo rực, vì sao hắn lại đột nhiên cảm thấy Hoàng Thượng mới vừa rồi…. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng dường như rất ôn nhu. Nhưng dùng từ này gán cho Hoàng Thượng thì tựa hồ không ổn, Ngũ Tử Ngang đứng cạnh cửa cố gắng tìm cảm giác của mình.
"Còn sững sờ ở đó làm gì?"
Ngũ Tử Ngang vội vàng hoàn hồn, "Đến liền."
Một bàn thức ăn, cũng không phải ở trong cung, Tần Ca để cho Ôn Quế và Khổng Tắc Huy cùng ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang ngồi bên tay phải của Hoàng Thượng, lo lắng hiến những món sở trường của mình cho Hoàng Thượng, thấp thỏm nhìn Hoàng Thượng từ từ ăn vào. Chậm rãi đem thức ăn nhai kỹ rồi nuốt xuống, tựa hồ không nhìn thấy người bên cạnh đang rất lo lắng, Tần Ca cầm lấy tách trà uống một ngụm, rồi mới gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Cũng không nói là ăn ngon, cũng không nói là không thể ăn, chỉ chậm rãi đem mỗi món ăn nếm từng chút một.
Nếm xong xuôi, hắn lại bình thản gắp một sợi măng khô bỏ vào miệng, rồi mới ăn một miếng cơm, sau đó húp một muỗng canh. Thấy Hoàng Thượng nãy giờ không lên tiếng, Ngũ Tử Ngang hết sức nôn nóng.
"Hoàng Thượng, hương vị như thế nào?"
Tần Ca không lên tiếng, lại gắp một miếng thức ăn khác, mặc kệ người bên cạnh đang lo lắng. Thấy Hoàng Thượng không dừng đũa, Ngũ Tử Ngang dần dần bớt khẩn trương, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. Vội vàng lấy lòng, gắp thêm một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát của Hoàng Thượng.
Thấy Hoàng Thượng ăn miếng cá kia, hắn lại múc một muỗng đậu hủ non. Hoàng Thượng ăn đến độ không rảnh nói chuyện, hắn còn sốt ruột làm cái gì. Ôn Quế cúi đầu mỉm cười. Hoàng Thượng tạm thời không cần hắn hầu hạ. Hắn yên lặng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng bữa. Khổng Tắc Huy cũng cầm lấy bát cơm, mở to miệng mà ăn, hắn đã sớm đói bụng.
Chưa bao giờ thỏa mãn như thế, cho dù cô nãi nãi khen hắn nấu nướng rất ngon nhưng hắn cũng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy. Nhìn Hoàng Thượng cao hứng mà ăn, Ngũ Tử Ngang không ăn cũng đã thấy no vì vui sướng. Với hắn mà nói, thức ăn có thể ăn là được, cho nên hắn cũng không dám chắc thức ăn mình làm ra kém ngự trù bao nhiêu, bất quá không có ngự trù nào làm tốt như hắn.
Ở trong cung mỗi lần Hoàng Thượng ăn chỉ như mèo, nhưng hiện tại đã ăn hai bát cơm, chỉ bằng như vậy, hắn cũng dám tự xưng là tay nghề có thể so với ngự trù, nói không chừng so với ngự trù còn khá hơn.
Tần Ca hiếm khi ăn quá nhiều, một là sức ăn không lớn, hai là một mình dùng bữa cũng ăn không vô. Nhưng lần này hắn lại ăn ba bát cơm, húp một chén canh, còn có một đống thức ăn. Chưa bao giờ ăn no như vậy, no đến mức hắn cảm thấy có một chút không thoải mái. Nhưng hắn rất cao hứng, hắn không nói bữa cơm này kém hơn hay ngon hơn so với ngự trù. Đây là thức ăn mà Tử Ngang làm cho hắn, cho dù chỉ là một bát mì nước thì hắn cũng sẽ ăn ba bát lớn.
Thấy Hoàng Thượng lau miệng, chứng tỏ đã ăn no. Ngũ Tử Ngang ăn hết ba bát rưỡi cơm, mỉm cười hì hì hỏi, "Hoàng Thượng, trù nghệ của thần như thế nào?"
"Miễn cưỡng có thể cho vào miệng." Tuy là thích, nhưng Tần Ca cũng không nói ra quan điểm của mình, người này càng ngày càng lưu manh.
Bất quá Ngũ Tử Ngang cũng không hề cảm thấy thất vọng, hắn làm ra bàn thức ăn này vốn là muốn để cho Hoàng Thượng ăn nhiều một chút, hiện tại mục đích đã đạt được, cho dù Hoàng Thượng nói rằng thức ăn hắn làm rất khó nuốt thì cũng không sao.
"Có thể ăn được là tốt rồi, thần chỉ sợ Hoàng Thượng ăn không vô." Giống như sợ Hoàng Thượng nhớ đến lời cam đoan của mình, Ngũ Tử Ngang vội vàng nói, "Hoàng Thượng, thần và ngài đi vào trong viện một chút, để cho dễ tiêu thực." (tiêu thực= tiêu hóa)
"Ân" Tần Ca đứng dậy, nhưng lại để noãn lô trên bàn, hắn chậm rãi đi theo Ngũ Tử Ngang ra ngoài. Hắn phải tiêu thực một chút, dạ dày trướng to hơi khó chịu.
Sau khi hai người rời đi, Khổng Tắc Huy quét sạch thức ăn trên bàn vào trong bụng của mình, Ôn Quế trợn mắt há hốc mồm, Khổng thống lĩnh rốt cục đói như vậy hay sao. Bất quá hắn vẫn gật đầu trong lòng. Vương gia cũng không phải quá khoe khoang, hương vị của thức ăn quả thật không tệ.
Hai người chậm rãi dạo bước trong viện, đàm luận vài việc trong triều. Khi nói về chính sự, Ngũ Tử Ngang không còn là kẻ lấy lòng chủ tử nữa, vẻ mặt nghiêm túc không thua gì Tần Ca. Đây cũng là điểm mà Tần Ca rất thích, khi bàn về chính sự, Tử Ngang thỉnh thoảng còn nghiêm chỉnh cẩn thận hơn so với hắn. Có Tử Ngang ở bên cạnh, quả thật hắn cảm thấy rất thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!