Chương 10: (Vô Đề)

Nhân Tâm Đường, hiếm khi thảnh thơi làm người nhàn rỗi, Ngũ Tử Ngang dùng đũa bạc kiểm tra từng thứ một trên bàn ăn. Sau khi kiểm tra xong xuôi, hắn lại ăn thử mỗi thứ một chút, lúc này mới múc cho Hoàng Thượng một chén canh, xới chén cơm, gắp thêm thức ăn. Nhíu mày nhìn Ngũ Tử Ngang làm những việc này, Tần Ca nói, "Lần tới không cần thử thức ăn." Ngộ nhỡ bên trong thật sự có…. Hắn sợ.

Ngũ Tử Ngang lại nhẹ nhàng mỉm cười, "Có thể chết vì Hoàng Thượng, ta cam tâm tình nguyện."

Trong lòng của Tần Ca rung động, giả vờ nổi giận, "Trẫm muốn một người chết để làm cái gì?"

Ngũ Tử Ngang cười hắc hắc, kề sát vào Hoàng Thượng rồi nhỏ giọng, "Hoàng Thượng yên tâm, từ khi ta còn nhỏ thì đã từng nếm qua một con cóc vàng, con cóc đó là một bảo vật hiếm có, ăn vào thì bách độc bất xâm."

Tần Ca trừng mắt, "Vì sao trẫm không biết?"

Ngũ Tử Ngang đột nhiên ủy khuất nói, "Hoàng Thượng chưa từng hỏi qua? Trước kia khi thần trở về, Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với thần, thần không có cơ hội nói cho Hoàng Thượng nghe."

Tần Ca nhướng mi, hắn còn chưa nói khổ mà người này lại kể khổ trước, "Mấy ngày qua ngươi có vô số cơ hội để nói với trẫm, vì sao ngươi không nói?"

Ngũ Tử Ngang nửa thật nửa giả trả lời, "Thần chưa bao giờ trúng độc, cũng không biết hiệu quả của con kim cáp công này là thật hay giả. Tối hôm qua sau khi Hoàng Thượng đi, thần lén lút uống một chút độc, phát hiện thật sự không có việc gì, thần…."

Còn chưa nói xong, hắn cũng không dám tiếp tục, vội vàng nói, "Hoàng Thượng, ngài đừng nóng vội, thần nói thật, thần có ăn một con cóc vàng, bách độc bất xâm."

"Tối hôm qua ngươi uống thuốc độc?" Sắc mặt của Tần Ca làm cho Ngũ Tử Ngang nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn khẩn trương vòng qua cái bàn bên người Tần Ca rồi quỳ xuống, lại lập tức đứng lên, sau đó lại tiếp tục quỳ xuống, "Hoàng Thượng, thần chỉ nếm một chút." Hắn ra dấu bằng một đầu ngón tay bé xíu, "Chỉ một chút như thế này, không chết người, vả lại thần cũng có thuốc giải.

Thần chỉ muốn biết con cóc vàng kia có hiệu quả hay không mà thôi."

Tần Ca phóng mạnh đôi đũa xuống bàn, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Ngũ Tử Ngang, hắn đứng dậy đi vào nội tẩm, Ngũ Tử Ngang vội vàng đuổi theo, "Hoàng Thượng, thần biết sai, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

"Người đâu! Đem thạch tín tới đây!"

"Hoàng Thượng…. Thần biết sai rồi, Hoàng Thượng…"

Ôn Quế mím môi nhịn cười, nhưng ngay lập tức lại lặng lẽ thở dài.

Ngồi trên giường trừng mắt nhìn kẻ đang dốc sức lấy lòng, Tần Ca rất muốn tát cho người nọ một cái bạt tai, lúc này mới nâng tay lên. "Bốp!" trúng một cái tát ở nơi không trọng yếu, Ngũ Tử Ngang kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi ân hận nói, "Hoàng Thượng, thần biết sai."

"Ngươi sai ở đâu?" Bàn tay trong y mệ của Tần Ca siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Người này lại dám uống thuốc độc!

Ngũ Tử Ngang thu hồi nụ cười lấy lòng trên mặt, thấp giọng nói một cách nghiêm nghị, "Hoàng Thượng, thần quả thật đã từng ăn con cóc vàng, tối hôm qua thần…" Lớn mật cầm lấy tay của Tần Ca, mở ra những ngón tay, không cho Tần Ca tiếp tục bị thương chính mình. Hắn khàn khàn nói, "Hoàng Thượng, thần…. thẹn với Hoàng Thượng. Thần không chỉ không phân ưu vì Hoàng Thượng, còn làm cho Hoàng Thượng vì thần mà phải lao tâm vất vả. Thần chỉ muốn vì Hoàng Thượng làm một chút chuyện."

Hắn giương mắt, ánh mắt của hắn làm cho tâm của Tần Ca lại chấn động thêm một lần nữa.

Quỳ xuống trước mặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nắm lấy tay của Tần Ca, giọng nói khàn khàn, "Hoàng Thượng, mạng của thần thuộc về Hoàng Thượng. Có trời đất chứng giám, cả đời này thần sẽ tận trung với Hoàng Thượng, tận trung với triều đình, nếu thần làm trái lời thề, thần nguyện bị thiên lôi giáng xuống…"

"Đủ!" Nếu không phải bàn tay bị nắm chặt thì Tần Ca sẽ trực tiếp che miệng của Ngũ Tử Ngang lại. Rút tay ra, kiềm chế cảm giác khô nóng từ trong lòng bàn tay truyền đến, hắn lại không nhẹ không nặng tát cho Ngũ Tử Ngang một cái, "Mạng của ngươi thuộc về trẫm, trẫm không cho ngươi chết, người phải hảo hảo giữ cái mạng này cho trẫm."

"Dạ! Hoàng Thượng," Nụ cười lại một lần nữa trở lại trên mặt, Ngũ Tử Ngang nhỏ giọng hỏi, "Hoàng Thượng, thần có thể đứng dậy được chưa."

"Ngươi quỳ gối tự kiểm điểm cho trẫm!" Không nhìn người này cười, Tần Ca đứng dậy, bỏ đi dùng bữa. Quay đầu nhìn Hoàng Thượng một cái, Ngũ Tử Ngang ngượng ngập cười hai tiếng, rồi đứng dậy.

Hai người lại một lần nữa quay trở lại bàn ăn, Tần Ca cũng không trừng trị Ngũ Tử Ngang đắc tội vì tự tiện đứng dậy, chỉ nói, "Không được thử trước thức ăn."

"Hoàng Thượng, thần quả thật từng…" Vừa thấy ánh mắt của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang lập tức ngậm miệng lại, trên mặt có một chút bất đắc dĩ, vì sao Hoàng Thượng không tin hắn?

Gắp đồ ăn để vào trong miệng, Tần Ca không nhìn đối phương, hắn sợ bản thân mình nhịn không được mà sẽ triệu đối phương để thị tẩm.

Dùng xong bữa, Ôn công công phái người dọn dẹp bàn ăn, rồi mới quỳ xuống trước mặt hai người, dâng lên một cái hộp, "Hoàng Thượng, bào đệ của Vương gia là Ngũ Tử Hoa tặng cho nô tài một phần lễ vật, nô tài không dám nhận."

Tần Ca nhướng mi, sắc mặt của Ngũ Tử Ngang nhất thời tối sầm, mở ra chiếc hộp, bên trong tràn đầy hào quang rực rỡ ánh kim. Chỉ vì một thời gian dài không tiếp xúc ánh nắng mà bàn tay hơi thoáng xanh xao, những ngón tay thon dài cầm lấy một tượng Phật La Hán bằng vàng rồi thưởng thức một hồi, lúc này chủ nhân của bàn tay mới mở miệng, "Nghe nói Ngũ Tử Hoa cầm theo hai mươi vạn ngân lượng vào kinh thành cứu huynh trưởng, Lương Vương quả thật phú quý."

Bị hiểu lầm, Ngũ Tử Ngang bực mình, vì chính mình mà giải thích, "Tử Hoa làm thương buôn nhiều năm, ta là Lương Vương nhưng cũng không nhiều bạc như hắn."

Đặt xuống tượng phật La Hán bằng vàng, Tần Ca thản nhiên nói, "Nếu là người ta biếu tặng ngươi, thì ngươi cứ thu nhận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!