Chương 48: Giáo huấn

Dịch: CP88

***

Thương Lục cầm lấy bánh mì.

Trần tiểu thư dùng tay đẩy mạnh cổ tay cô ấy. "Chị Thương Lục, ăn mau đi nè."

Một người bạn bên cạnh nháy nháy mắt với Trần tiểu thư. "Như vậy không sao chứ? Dù sao cũng là ở Cận gia."

"Sợ cái gì, cô ta cũng chỉ là một kẻ ngu si thôi, lát nữa cũng chẳng thể chỉ ra được là ai chơi cô ta. Mà Cận Hàn Thanh hiện tại ở ngoài ăn chơi đàn đúm, đã sớm không quan tâm cô ta nữa tồi." Trần tiểu thư lại đẩy vai Thương Lục. "Chơi một chút cũng vui, nhìn cô ta đi, ngu ngốc......"

Thương Lục nhìn chằm chằm thứ trong tay không nhúc nhích, Trần tiểu thư liếc quanh thấy người nhà Cận gia đều tấp nập bận rộn không rảnh chú ý đến bên này thì ngày càng không kiêng dè. "Kẻ ngu si, ăn đi, ăn đi!"

Thương Lục cầm bánh mì đặt bên môi, há mồm định cắn.

Loại cục diện như vậy trong những gia tộc lớn Cố Tân Tân hiểu rõ mình bây giờ đặt lên trên hết là bảo vệ bản thân, cô quay đầu muốn rời khỏi, nhưng hình ảnh Thương Lục ôm lấy cô kéo về cho cô một mạng ngày ấy ở trung tâm thương mại lại một lần nữa hiện lên.

"Chị dâu!"

Cô bước nhanh đến bên người Thương Lục, đè lại cổ tay cô ấy.

Trần tiểu thư vừa nhìn thấy Cố Tân Tân, toàn bộ hỏa khí lúc này chưa tiêu hết lập tức xông lên đỉnh đầu, cười chế giễu. "Hóa ra là Cửu phu nhân nha."

"Cô gọi Cận Ngụ Đình một tiếng Cửu ca, theo lý phải gọi tôi là Cửu tẩu không phải sao?"

"Cô không xứng!"

Cố Tân Tân cầm lấy bánh mì trong tay Thương Lục, "Cưới tôi về là Cận Ngụ Đình, xứng hay không xứng thì cô tốt nhất là phải đi hỏi anh ta."

"Cô không cho cô ta ăn thì tôi sẽ bắt cô phải ăn."

Nhìn Trần tiểu thư kiêu ngạo hung hăng, Cố Tân Tân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lạnh mặt. "Xin cô nhìn cho rõ, hôm nay là yến tiệc nhà Cận gia, cô chỉ là khách mời. Tôi không ngại đem chuyện này nói cho anh hai biết đâu. Cô cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cho cô không?"

"Cận Hàn Thanh sẽ quản tới cô ta sao? Có ai không biết cô ta trong Cận gia chỉ là một cái bình hoa trang trí, chồng cô ta bên ngoài lăng nhăng thế nào còn ai không biết."

Cố Tân Tân nghe được, huyệt thái dương khẽ giật. Cho dù là Thương Lục điên rồi, nhưng những chuyện như vậy có người phụ nữ nào có thể chịu được đây? "Chị dâu, chúng ta đi."

"Muốn chạy?" Trần tiểu thư đang lo không biết làm sao để tìm Cố Tân Tân gây chuyện, bây giờ miếng mồi tự dâng đến tận cửa sao có thể buông tha. "Cô ăn thứ đang cầm trong tay kia thì tôi để cho cô đi."

"Dựa vào cái gì?"

"Cố Tân Tân, tôi đều cho người điều tra cả rồi, người nhà của cô thì có tư cách gì cho cô làm chỗ dựa chứ? Dù cho hôm nay tôi có công khai ức hiếp cô thì bác Cận cũng sẽ chỉ mắng yêu tôi hai câu, sẽ chẳng thể bắt đền Trần gia nhà tôi được."

Cố Tân Tân hiểu rõ câu "lai giả bất thiện"(*), mấy người bạn đi theo Trần tiểu thư còn chặn luôn đường đi của cô.

(*)Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

"Ồn ào quá, làm cái gì đây?" Một thanh âm xuyên qua bầu không khí ấm áp, thẳng tắp dừng lại bên tai.

Ánh mắt Cận Ngụ Đình xuyên qua đám người nhìn thấy Thương Lục không động đậy ngồi trên ghế, mấy người phụ nữ chắn Cố Tân Tân phía sau lúc này cũng thức thời tránh ra nhường đường.

Trần tiểu thư nhìn thấy anh đi đến, khí thế kiêu căng bị đè xuống không ít. "Cửu ca."

"Đang làm cái gì?" Cận Ngụ Đình không thèm liếc cô ta một cái, trực tiếp hỏi Cố Tân Tân bên cạnh.

Cố Tân Tân cầm bánh mì trong tay đưa đến trước mặt Cận Ngụ Đình, "Cô ta muốn bắt tôi ăn, bên trong có mù tạc."

Cận Ngụ Đình liếc sang, dư quang nhìn thấy bóng dáng Thương Lục ngồi đó, hai tay cô ấy đặt trên bàn, đầu ngón tay vẫn còn dính chút mù tạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!