Chương 45: Bệnh án bị phát hiện

Dịch: CP88

***

Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân lướt vân tay mở khóa vào nhà.

Chỉ là cô không ngờ tới lúc này Cận Ngụ Đình lại có nhà, Cố Tân Tân theo bản năng che lại chiếc túi trước ngực.

Cận Ngụ Đình đang định lên lầu, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại. "Đi đâu về?"

"Ra ngoài ăn cơm với bạn." Cố Tân Tân nói xong, đứng tại chỗ bất động.

Cận Ngụ Đình đánh giá từ trên xuống dưới cô một chút, "Đứng chỗ đó làm gì?"

Cô cố gắng tự trấn an bản thân, những tay vẫn ôm chặt chiếc túi. Cố Tân Tân đi vài bước, đi qua ánh mắt quan sát tìm tòi của anh rồi lên lầu. Cô cái gì cũng giỏi, chỉ là lúc chột dạ cả người sẽ vô cùng bất thường, mà Cận Ngụ Đình là ai, một cái ánh mắt là có thể nhìn thấu cô rồi.

Cố Tân Tân trở về phòng ngủ không thấy Cận Ngụ Đình đi theo. Cô đứng giữa phòng nhìn quanh, muốn tìm một nơi có thể giấu đồ. Nhưng căn phòng này không hề cho cô cảm giác an toàn, Cận Ngụ Đình dù sao đối với nơi này nắm trong lòng bàn tay, không chừng trong lúc tìm đồ gì đó là có thể nhìn thấy nó.

Cô đi vào phòng thay đồ, đi tới ngăn quần áo. Cố Tân Tân mở ngăn đồ lót ra, thầm nghĩ Cận Ngụ Đình chắc cũng không thể biến thái đến mức đi lật đống nội y của cô chứ?

Cố Tân Tân rút phiếu bệnh án ra, đút xuống dưới đống áo lót.

Sau đó cô làm như không có chuyện gì trở lại phòng ngủ, trong đầu dần dần vẽ ra diễn biến mọi chuyện phải phát sinh.

Hôm sau, chỉ đợi Cận Ngụ Đình bước chân ra khỏi tòa nhà Tây, Cố Tân Tân đã nhanh chóng đi vào nhà bếp. "Có bột mì không?"

"Có, Cửu phu nhân, ngài muốn ăn gì ạ?"

"Tôi muốn làm bánh, cứ mặc kệ tôi." Cố Tân Tân bận rộn trong phòng bếp đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng xếp từng chiếc bánh đặt vào khay. "Đúng rồi, hôm nay mẹ chắc là có nhà nhỉ?"

"Phu nhân thường ngày nếu không có chuyện gì thì sẽ ở nhà ạ."

"Bà qua đó một chuyến đi, nói với mẹ là tôi vừa làm thử một ít bánh, nhờ người đến đây cho cái nhận xét."

Người giúp việc cởi tạp dề xuống, gật đầu, "Vâng."

Cố Tân Tân bưng khay vào phòng khách, khom lưng đặt lên bàn trà đối diện TV. Sau đó cô phi như gió lên lầu, bước nhanh vào phòng thay đồ lục ra phiếu bệnh án. Cô mở ra kiểm tra lại, chắc chắn bên trong vẫn còn tờ kết quả kiểm tra của ngày hôm qua còn gấp gọn bên trong.

Trở lại phòng khách, Cố Tân Tân lấy phiếu bệnh án kẹp dưới một quyển tạp chí, cô cẩn thận để cho nó lộ ra một góc nhỏ, đảm bảo người tinh tường nhìn cái là có thể phát hiện ra luôn.

Không lâu lắm thì Tần Chi Song đi theo người giúp việc vào cửa, "Làm món gì vậy? Thơm quá."

"Mẹ, bánh đó ạ." Cố Tân Tân nắm tay Tần Chi Song dẫn bà ngồi xuống, "Mẹ của con ở nhà thích làm mấy thứ này, con cũng học ké được một chút."

"Ngửi mùi là biết không tệ rồi," Tần Chi Song ngồi xuống, "Không ngờ con còn biết làm cái này nha."

Cố Tân Tân cầm đũa đặt vào trong tay Tần Chi Song, "Mẹ nếm một cái thử xem, con đi lấy chút hoa qua mang lên."

Cô quay đầu tiến vào nhà bếp, Tần Chi Song vừa ăn được nửa cái bánh, Cố Tân Tân lại nghe được tiếng động ngoài cửa. Cô bê đĩa trái cây ra ngoài thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình và Khổng Thành cùng đi vào, lông mày cô không khỏi nhíu lại, sao gần đây anh cứ luôn xuất quỷ nhập thần thế nhỉ?

"Lão Cửu," Tần Chi Song nhìn thấy anh trở về liền nhanh nhẹn vẫy vẫy tay, "Đến đây, nếm thử tay nghề của Tân Tân xem, mùi vị rất ngon."

Đôi chân thon dài bước đến ghế sô pha, anh ngồi xuống chỗ của mình, Cố Tân Tân đi đến đặt đĩa trái cây lên bàn trà.

"Ngon như vậy sao?" Ánh mắt Cận Ngụ Đình lộ vẻ hoài nghi, khóe miệng khẽ nhếch.

"Đến ăn thử đi."

Tần Chi Song nghiêng người thả đũa xuống, dư quang vô tình lướt qua quyển tạp chí bên cạnh. Bà chú ý đến có một góc bệnh án lộ ra ngoài. Tần Chi Song rút ra, nhìn thấy trên đó đề tên của Cố Tân Tân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!