Dịch: CP88
***
"
"Như vậy anh ta sẽ gặp phiền phức phải không?"
"Khẳng định là có rồi, chị cả anh ta hiện tại đang ngồi ở vị trí đó, bất kể là bản thân chị ta hay người nhà phía sau cũng không được có bê bối gì." Lý Dĩnh Thư nói đến hứng thú dào dạt, nhưng nhắc đến bối cảnh Cận gia lại khiến cô ấy trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, "Cậu xem Cận Hàn Thanh không phải cũng rất hoang đường không, đều không có tin gì là thật cả mà tất cả chỉ là đồn đại.
Có thể tưởng tượng được những loại tin tức này chưa từng được truyền ra ngoài."
"Không phải còn có hòm thư thị trưởng sao? Mình có thể gửi khiếu nại qua hòm thư điện tử của họ." Cố Tân Tân cầm đũa gặp một miếng thịt kho tàu thả vào bát Lý Dĩnh Thư, "Một lần không được mình liền gửi hai lần, chỉ cần Cận Ngụ Đình biết mình không phải kẻ tầm thường ắt sẽ phòng bị. Cứ như vậy một lần, mười lần sau đó anh ta nhật định sẽ phiền chán, đến lúc sẽ nghĩ tới việc thay một người phụ nữ biết nghe lời hơn."
Lý Dĩnh Thư tấm tắc khen, "Không hổ là tác giả truyện tranh, có thể nghĩ ra loại tình tiết đó, không tồi đâu nha."
Cố Tân Tân đã hoàn toàn mất hết khẩu vị, một tay cô chống cằm, ánh mắt gắn chặt vào một điểm trên bàn, "Loại đàn ông như Cận Ngụ Đình, càng sớm rời khỏi anh ta thì càng tốt, mình rất rõ ràng, có những người sinh ra chính là để phụ nữ hãm sâu chính mình vào......"
"Tân Tân, đáng lẽ từ lúc cậu lên đại học ít nhiều cũng phải nên có mấy mối tình rồi, cậu quá sạch sẽ, lớn như vậy rồi mà một lần yêu đương cũng chưa có, mình sợ người ta chỉ cần cho cậu một chút ngon ngọt thì cậu đã rơi vào không thoát ra được."
Cố Tân Tân định thần, "Đừng có rủa mình."
Đến tối Cận Ngụ Đình vẫn chưa trở lại, vết thương trên đầu gối của Cố Tân Tân đã gần khỏi hẳn, cô tắm sạch sẽ, thay quần áo ngủ sau đó mới đi ra khỏi nhà tắm, đúng lúc này cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Trên tay Cận Ngụ Đình vắt ngang chiếc áo khoác, anh đi vào phòng rồi thuận tay ném nó về phía cuối giường, cũng không nói chuyện với Cố Tân Tân mà trực tiếp đi vào nhà tắm.
Tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên dừng lại, sau đó Cố Tân Tân nghe thấy Cận Ngụ Đình gọi cô, "Lại đây."
Cửa phòng tắm vẫn đóng, Cố Tân Tân vểnh tai lên hỏi. "Làm gì?"
"Lấy cho tôi cái quần nhỏ."
"......." Cố Tân Tân cau mày, "Không tự ra mà lấy đi?"
"Cô thích nhìn tôi cứ như vậy mà đi ra?"
Cố Tân Tân bất đắc dĩ vỗ vỗ hai cái lên cánh cửa, "Được rồi được rồi, tôi lấy là được chứ gì."
Cô chậm chạp đi đến phòng thay đồ, đám quần nhỏ của Cận Ngụ Đình được gấp từng cái từng cái thành hình tam giác, đặt gọn gàng trong ngăn kéo, cô rút bừa một cái rồi quay trở lại nhà tắm. Đứng ở trước cửa, cô đưa tay gõ một cái, "Mở cửa."
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa lộ ra một khe hở nhỏ, Cố Tân Tân thò tay đưa vào.
Đột nhiên cổ tay bị Cận Ngụ Đình nắm chặt, anh chỉ nhẹ kéo một cái liền dễ dàng kéo cô vào buồng tắm.
Hơi nước trong phòng phả vào mặt, Cận Ngụ Đình đóng sầm cửa lại ép cô tựa vào cánh cửa, một tay kia bắt lấy bàn tay cầm quần lót của cô. Cận Ngụ Đình giơ cao cánh tay, liếc mắt một cái hỏi Cố Tân Tân. "Lâu như vậy, có phải là ở đó nhìn lén rồi?"
"Có gì hay mà phải nhìn lén?"
"Ai biết được cô lại có cái sở thích này."
Cố Tân Tân hai tay đẩy ngực anh, "Đi ra."
Cận Ngụ Đình quan sát cẩn thật vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ của cô, "Hôm nay có người xưng là bạn cô, chạy đến chặn đường tôi."
"Vậy sao?" Cố Tân Tân làm bộ hoàn toàn không biết việc này, "Ai vậy?"
"Tên cũng đủ kỳ quái, cái gì mà Dâm Thư."(*)
(*) Dĩnh [yǐng]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!