Chương 268: Em yêu anh, anh biết (Đại kết cục - Hạ)

Dịch: CP88

Đúng vậy đấy, bộ dạng này của anh, cười đến mức không khác gì một tên ngốc.

Trong chiếc nôi bên cạnh, đứa nhỏ ngủ rất sâu, không khóc không làm loạn, cực kỳ ngoan, tựa như chỉ cần cho ăn no là có thể ngủ cả ngày.

Bởi vì sinh thường nên Cố Tân Tân không cần ở lại lâu liền có thể xuất viện.

Cận Ngụ Đình vốn muốn cho cô ở lại, có bác sĩ và y tá sẽ thuận tiện chăm sóc hơn, nhưng Cố Tân Tân không chịu, nói với anh nơi nào cũng không thể bằng nhà được. Anh không ép được cô, chỉ có thể đồng ý.

Ngày xuất viện, Tần Chi Song và Lục Uyển Huệ đều tới, Tần Chi Song ôm đứa nhỏ, Cận Ngụ Đình dìu Cố Tân Tân đi ra ngoài.

Vừa về đến nhà, Cận Ngụ Đình lập tức bế cô đặt lên giường, dù Cố Tân Tân có muốn đi lại một chút cũng không được. Cận Ngụ Đình nói cô đang trong tháng ở cữ, nhất định phải ngoan ngoãn nằm đó, cái gì cũng không được làm.

Cứ như vậy trong một tháng ở cữ này, Cố Tân Tân hoàn toàn nằm trên giường nuôi mỡ, cái này không thể cái kia không được làm. Không chỉ có thế, mỗi ngày Cận Ngụ Đình sẽ lại để nhà bếp nấu canh bồi bổ cho cô, không ăn không được.

"Đợi thời gian ở cữ của em kết thúc, tôi sẽ mang em ra ngoài đi dạo xung quanh."

"Được." Cố Tân Tân sắp ở trong nhà đến chán chết rồi.

"Tháng sau Khổng Thành làm đám cưới."

Cố Tân Tân ngồi bật dậy, "Nhanh vậy sao?"

"Cũng không nhanh, đây còn không phải là vì chờ em hết tháng ở cữ sao?"

Cố Tân Tân tò mò hỏi, "Lúc trước nghe anh nói Khổng Thành đang hẹn hò, em cũng không biết rốt cuộc cô gái đó là ai, là mai mối hả?"

"Không phải, là bạn hồi trung học cơ sở của cậu ta, mối tình đầu."

Cố Tân Tân nghe xong, càng lúc càng cảm thấy khó mà tin nổi, tính bát quái trong máu nổi lên, "Mối tình đầu? Khổng Thành cũng có mối tình đầu hả?"

Cận Ngụ Đình nghe cô hỏi vậy thì không khỏi bật cười. "Khó tin phải không? Tôi cũng thấy không thực tế chút nào."

"Em còn tưởng một tên đàn ông như anh ta sẽ phải ế đến già, đời này hoàn toàn vô duyên với phụ nữ rồi cơ."

Cận Ngụ Đình làm động tác xuỵt. "Để cho Khổng Thành nghe được, nhất định cậu ta sẽ thương tâm đến chết."

"Anh đã gặp cô gái kia chưa?"

"Chưa, nghe Khổng Thành nói là làm nghề giáo viên, hai người không biết làm thế nào mà liên lạc được với nhau, thời gian này ở theo đuổi người ta rốt cuộc cũng hiểu được một chút lãng mạn."

Khóe miệng Cố Tân Tân hơi cong lên, "Anh ta mà còn không tìm được bạn gái, chắc đến em cũng phải thay anh ta tan nát cõi lòng, cũng không phải người đàn ông trung niên nào cũng được chào đón."

"Còn kiểu như tôi thì sao? Có phải đặt ở đâu cũng thu hút phụ nữ?"

Cố Tân Tân vân vê khuôn mặt Cận Ngụ Đình, "Anh lại chưa có già, anh còn trẻ lắm, là tiểu thịt tươi đó."

Người đàn ông thấp giọng cười, "Cám ơn vợ đã khích lệ."

Cố Tân Tân gạt mấy sợi tóc rối trước trán anh ra, Cận Ngụ Đình biết cô muốn làm gì, vội vàng nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân, "Đã nói chuyện trước kia không nhắc lại nữa rồi mà."

"Anh chột dạ cái gì, em cũng đâu có nói gì đâu."

"Tôi không có chột dạ, cuộc sống sau này đều là hạnh phúc mỹ mãn, tôi chỉ là không muốn nhắc lại những chuyện trước kia thôi."

Cố Tân Tân vỗ nhẹ mặt người đàn ông, "Được rồi, bỏ qua cho anh."

Cận Ngụ Đình hôn nhẹ lên môi cô, "Cám ơn vợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!