Dịch: CP88
Nhưng phương pháp này dĩ nhiên là vô dụng, tháng sau người quen vẫn đến thăm Cố Tân Tân như thường lệ.
Cận Ngụ Đình đập tường nửa ngày trong phòng ngủ, Cố Tân Tân từ trong nhà tắm đi ra, liếc anh một cái, "Anh làm cái gì đấy?"
"Tân Tân em nói xem, có phải là tôi có bệnh không? Hay là tôi đi khám bác sĩ nhé?"
"Anh có chỗ nào không thoải mái à?"
Cận Ngụ Đình đi vài bước đến trước mặt cô, "Vì sao 90% cơ hội rồi mà vẫn không thành công?"
Cố Tân Tân liếc anh một cái, "Em đã nói với anh rồi, chuyện sinh con còn phải xem duyên phận, anh cứ xoắn xuýt như thế làm cái gì?"
"Không, chưa biết chừng chính là vì tôi có vấn đề, tôi phải đi làm kiểm tra toàn diện mới được."
Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên vai anh, "Anh muốn thì cứ đi, em không đi đâu."
"Được, một mình tôi đi là được rồi."
"Cận Ngụ Đình, anh bình tĩnh lại một chút có được không."
Tầm mắt của người đàn ông rơi trên bụng Cố Tân Tân. "Tháng này tiếp tục cố gắng."
Cố Tân Tân cũng hết cách với anh, kệ anh đi vậy, dù sao bây giờ anh cũng đã u mê không lối thoát rồi.
Tào Diệc Thanh đưa Thương Kỳ ra khỏi Tào gia, để cô ta ngồi vào ghế phụ, Thương Kỳ thấp thỏm nhìn anh ta, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Dẫn em ra ngoài ăn."
Thương Kỳ cài dây an toàn, cô ta vốn không muốn đi ra ngoài, sau lần ăn lẩu gần đây nhất trong lòng vẫn luôn sợ hãi, "Ở nhà cũng rất tốt mà."
"Tôi biết, gần đây bận quá nên lạnh nhạt với em, hôm nay tôi chỉ muốn bồi thường cho em thật tốt mà thôi."
Thương Kỳ nghe được, da gà toàn thân đều nổi lên nhưng vẫn không dám nhiều lời, cô ta sợ sẽ làm Tào Diệc Thanh mất hứng rồi lại đánh cho cô ta một trận.
Xe đi về phía trước, Thương Kỳ chăm chú nhìn ra ngoài. Chiếc xe tiến vào một khu dân cư, bốn phía xung quanh không giống như có chỗ nào có thể ăn cơm. Cô ta ngờ ngợ nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cách đó không xa, Thương Kỳ cẩn thận nhìn kỹ, nhận ra Cận Hàn Thanh đứng cạnh chiếc xe.
Cô ta sợ đến mức muốn xông ra khỏi xe mà bỏ chạy, Tào Diệc Thanh lái chiếc xe đến bên cạnh Cận Hàn Thanh rồi mở khóa, Thương Kỳ vội vàng dùng tay giữ cửa xe.
"Sao thế, nhìn thấy anh rể mà không xuống chào hỏi sao?"
Thương Kỳ sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi, "Tào Diệc Thanh, anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì hả!"
"Ăn cơm mà, không phải tôi đã nói rồi sao?" Tào Diệc Thanh cười cười, gương mặt ghé sát cô ta một chút. "Cùng ăn với anh rể một bữa, có được không?"
"Không muốn, em không muốn!"
"Làm sao vậy?" Tào Diệc Thanh biết rõ còn hỏi.
Hai tay Thương Kỳ giữ chặt cửa xe, "Em không muốn xuống, mau rời khỏi đây đi, em muốn về nhà."
Tào Diệc Thanh tháo dây an toàn rồi đi thẳng xuống, Cận Hàn Thanh tựa lưng vào xe nhìn về phía này, cả cơ thể như chìm trong bóng tối, trong mắt chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tào Diệc Thanh vòng sang cửa ghế lái phụ, anh ta đưa tay ra kéo cánh cửa, Thương Kỳ dùng sức không chịu buông tay, nhưng sức lực của cô ta dĩ nhiên không đấu lại được Tào Diệc Thanh, cuối cùng vẫn bị anh ta kéo mạnh xuống.
Thương Kỳ suýt chút nữa ngã nhào trên đất, Tào Diệc Thanh túm tóc cô ta, Thương Kỳ bị kéo xềnh xệch về phía trước.
Cô ta đau đến mức không ngừng la lối, "Buông em ra, buông em ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!