Dịch: CP88
Cố Tân Tân cũng chỉ là nghe rồi bỏ ngoài tai, sự chú ý nhanh chóng trở về chiếc máy tính.
"Tân Tân, em sắp được làm mợ rồi."
"Ừ, chắc là tầm cuối năm nay sinh nhỉ."
Cận Ngụ Đình cũng không tính kỹ, "Con chúng ta không thể nhỏ hơn quá nhiều được, đến lúc đó hai đứa chơi với nhau sẽ bị bắt nạt mất."
"Anh nghĩ thật xa."
"Đương nhiên rồi, phải lo lắng chứ." Cận Ngụ Đình buồn rầu không thôi, "Đến lúc đó dù cả nhà chị cả đều chèn ép nhà chúng ta thì tôi cũng có thể làm gì? Lẽ nào đường đường là một người cậu lại đi đánh lại cháu trai mình?"
"Chuyện của lũ trẻ anh bận tâm nhiều vậy làm cái gì?" Cố Tân Tân không nhịn được cười lắc đầu, "Bọn chúng đánh nhau cũng là ở trong vòng thế giới nhỏ của chúng, không tới phiên anh nhúng tay vào."
"Vậy nên chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian này, một trước một sau là tốt nhất, sau đó chúng ta sẽ chăm đứa nhỏ một chút, nuôi béo mập, như vậy cũng sẽ không có ai dám ra tay."
Đến vậy rồi sao mà Cố Tân Tân còn nghe không hiểu nữa, mấu chốt cuối cùng trong lời nói của anh chính là nói cô mau mau sinh con, sinh sớm để không chịu thiệt.
"Em xong việc chưa?"
"Sắp xong rồi đây."
"Lát nữa qua tòa nhà chính ăn tối, chúng ta sang sớm một chút."
Cố Tân Tân ậm ừ, thêm một lúc nữa mới đặt máy tính xuống, "Em đi thay quần áo."
Cận Ngụ Đình ngồi trên giường chờ cô, lúc hai người đến tòa nhà chính, còn chưa bước vào đến phòng khách đã nghe thấy giọng của Tần Chi Song, "Lúc ban đầu có phản ứng như vậy cũng bình thường thôi, đến lúc đó muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ chuẩn bị cho con......"
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đi vào trong, nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đi sát phía sau Cận Duệ Ngôn, đôi mắt trước sau chưa từng rời khỏi cô ấy. Cố Tân Tân đúng là lần đầu trong đời nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đó của anh ta, giống như mỗi một động tác cử chỉ của Cận Duệ Ngôn đều thu hết vào trong đôi mắt đó. Bộ dạng của Đoàn Cảnh Nghiêu cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ động tác của Cận Duệ Ngôn quá mạnh mẽ, hoặc trong lúc nói chuyện sẽ bị cái gì kích động.
Cận Ngụ Đình hừ lạnh một tiếng, có cần phải như vậy không?
"Chị, anh rể." Cố Tân Tân đi tới, lên tiếng chào hỏi. "Mẹ."
"Tân Tân đến đấy à, mau ngồi đi."
Cận Ngụ Đình có chút mất hứng nói, "Mẹ, bọn con đến một lúc rồi. Mẹ thật bất công, quá thiên vị chị cả."
"Tiểu Cửu, mẹ bất công cũng không phải một hai ngày, bây giờ cậu mới biết sao?" Cận Duệ Ngôn ngạo nghễ nhìn về phía về phía anh, "Chị là lão đại, lại là con gái, nếu là tranh sủng cậu chắc chắn không thể thắng nổi chị đâu. Có câu gì ấy nhỉ? Con đầu lòng được cưng chiều nhất, con thứ coi trọng nhất, còn cậu? Chính là quà tặng kèm. Có lẽ ba mẹ sợ tụi này quá nhàm chán nên mới sinh ra cậu để cho tụi này chơi đùa thôi, hiểu chưa?"
"Cũng đã sắp làm mẹ rồi." Tần Chi Song giơ tay muốn đánh lên mu bàn tay cô ấy, nhưng nghĩ đến Cận Duệ Ngôn đang mang thai, liền vội vàng thu tay về.
Cận Duệ Ngôn hướng về phía Cận Ngụ Đình ngoắc ngoắc tay. "Tiểu Cửu, đến đây."
"Không đến." Đả kích chán chê lại gọi anh qua, coi anh là quá bóng cao su mặc người đá qua đá lại sao?
Ui da, còn biết tức giận rồi cơ. Cận Duệ Ngôn thấy vậy, hướng về phía Cố Tân Tân ngoắc ngoắc tay, "Tân Tân, em qua đây."
Cố Tân Tân đi lên một bước, Cận Ngụ Đình lập tức đưa tay kéo cô lại. "Qua đó làm gì? Đừng đi."
Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, đến trước mặt Cận Duệ Ngôn, Tần Chi Song đứng dậy đi xem nhà bếp chuẩn bị đến đâu, Cận Duệ Ngôn kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình, "Để em mỗi ngày phải nhìn tiểu Cửu đến phát chán, thật sự là oan ức cho em rồi."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện. "Anh rể, chị ấy mang thai anh có vui không?"
Đoàn Cảnh Nghiêu lãnh đạm nhìn sang, đây không phải là hỏi thừa à? "Đương nhiên là vui."
"Em còn tưởng anh không thích trẻ con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!