Chương 24: Chúng con muốn sinh em bé rồi

Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình nhìn đôi mắt cô lấp lánh, có mấy lời anh không vạch trần mà theo ý cô nói tiếp theo. "Tôi không thể chịu được khi thấy em chịu oan ức."

Cố Tân Tân biết anh vẫn đang tình giả ý thật, bèn làm bộ được lợi. "Chu gia không hề làm khó em, anh không cần phải lo lắng."

Cận Hàn Thanh đem nhất cử nhất động của hai người thu vào trong mắt, Cận Ngụ Đình nhìn thời gian không còn sớm, nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân nói. "Nếu Tân Tân đã không muốn truy cứu thì bỏ đi, chúng con về trước."

Tần Chi Phong chỉ mong sao chuyện này nhanh chóng kết thúc, nhanh chóng đổi giọng. "Ừ, mau về nghỉ ngơi đi."

Hai người đứng dậy rời đi, bước đến ngoài cửa thì tài xế cũng vừa vặn đánh xe đến cửa.

Ngồi vào trong xe, sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng dưới, nhắm chặt hai mắt dựa đầu vào cửa sổ xe.

"Làm sao vậy?" Cận Ngụ Đình trầm giọng hỏi.

Bụng Cố Tân Tân truyền đến cơn đau âm ỉ nên không muốn nói chuyện, cô không phản ứng lại Cận Ngụ Đình, mà người đàn ông thấy vậy cũng không truy hỏi nữa.

Trở về tòa nhà Tây, Khổng Thành đi theo Cận Ngụ Đình vào phòng khách nói chuyện gì đó, Cố Tân Tân đi thẳng lên tầng.

Tắm nước nóng xong nằm dài lên giường, bụng còn đang đau đớn, Cố Tân Tân cuộn chặt chăn bọc lấy cơ thể.

Cận Ngụ Đình uống cốc nước sau đó bỏ chiếc cốc trống không lên bàn, "Đêm nay cậu cũng vất vả rồi, về sớm chút nghỉ ngơi đi."

"Cửu gia, nhìn bộ dáng của phu nhân giống như cô ấy đã biết gì đó?"

"Tôi còn sợ cô ta biết cái gì nữa sao?" Cận Ngụ Đình dựa vào mép bàn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua tiền sảnh, "Cô ta đã muốn tự mình nén giận, thì cứ để cô ta như vậy đi."

Lúc Cận Ngụ Đình vào phòng, bên trong một màu đen kịt, anh bật đèn, sau đó đi tắm.

Cố Tân Tân nhắm mắt thật chặt, một lúc sau cảm giác được một bên giường lún xuống, Cận Ngụ Đình vén chăn trèo lên giường, chân đụng phải Cố Tân Tân, cô xoay người dịch cơ thể sang một bên mép giường.

Một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, tóc ở cổ bị vén ra, từng nụ hôn của Cận Ngụ Đình rơi xuống, giống như có chút cấp bách.

Cố Tân Tân không nghĩ tới bây giờ mà anh còn có tâm tư đó, cô khẽ cong người tránh ra, hai mắt vẫn nhắm chặt. "Đừng chạm vào tôi."

Cô làm đủ mọi cách tránh anh khiến Cận Ngụ Đình có chút tức giận nắm chặt bả vai Cố Tân Tân, nửa người trên đè lên cô.

Môi bị anh giữ lấy, cô cắn chặt răng, Cận Ngụ Đình cắn xé bờ môi cô khiến Cố Tân Tân bị đau, dùng sức tránh sang một bên, "Tôi, tôi đau bụng."

"Bụng làm sao?" Cận Ngụ Đình ở bên tai cô thở dốc, thanh âm khàn khàn, gợi cảm đến chết người.

"Vừa rồi vì bị lạnh quá lâu, tôi...... tôi đau bụng đến tháng."

Bàn tay Cận Ngụ Đình không do dự lần mò xuống, Cố Tân Tân trừng lớn hai mắt, thân thể phút chốc cứng đờ.

"Dám gạt tôi!" Anh cọ xát lấy vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay thuận thế kéo váy ngủ của cô lên, Cố Tân Tân vội vàng giữ lại động tác của anh. "Là thật, hai ngày nữa mới đến, nhưng tôi mỗi lần ăn đồ lạnh hay là đông đến, bụng đều sẽ bị đau."

Anh dừng lại.

Hai người thân mật dán sát vào nhau, Cố Tân Tân trải qua một lần kia, tự nhiên sẽ hiểu được cái gì gọi là sinh lý biến hóa.

Cô nằm im cứng ngắc không dám động đậy, "Cận Ngụ Đình, anh buông tha cho tôi, tôi sẽ không tính toán chuyện anh lấy tôi làm bia đỡ đạn."

"Có ý gì?" Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, một mảnh u ám trong đáy mắt anh rơi vào mắt Cố Tân Tân.

"Tôi tự biết vị trí của mình ở đâu, tôi biết đêm nay những việc làm của anh ở tòa nhà chính cũng không phải vì tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!