Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân tiến thoái lưỡng nan nhưng vẻ mặt vẫn có thể bình tĩnh không một chút hoang mang. Cô theo bản năng nhìn xung quanh, muốn nhìn xem Cận Ngụ Đình đang ở đâu.
Càng ngày càng có nhiều người tụ lại đây, nhưng từ giây phút rời khỏi Cận Ngụ Đình thì đã không còn ai nhớ tới cô nữa rồi.
Chu thiếu gia giận tím mặt, "Cô là người đả thương?"
"Không phải," Cố Tân Tân đứng lại, cặp kính người đàn ông kia dính đầy máu, bàn tay bịt vết thương của anh ta phát run. "Tôi không quen biết anh ta thì sao phải xuống tay?"
Người đàn ông đó nuốt một ngụm nước bọt, đâm lao thì phải theo lao. "Cô đi theo bắt chuyện với tôi hỏi xin danh thiếp, tôi không cho, không ngờ quay đầu liền trả thù tôi!"
Ánh mắt Chu thiếu gia dừng trên mặt Cố Tân Tân băn khoăn, lễ cưới của Cận Ngụ Đình anh ta không tham gia, vừa rồi lại tới muộn nên không chạm mặt vơi bọn họ, anh ta liếc sang người đàn ông bên cạnh, "Có thể chịu được không? Nếu anh có thể nhẫn nhịn tiếp thì chúng ta trước tiên xử lý cho xong chuyện này đi."
Người đàn ông khẽ cắn răng, để lại một dấu răng ở môi dưới.
"Theo tôi thấy, cách bồi thường hữu dụng nhất chính là tạo thêm một vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ đó của cô." Chu thiếu gia khom lưng, nhặt nửa lọ hoa trên mặt đất lên.
Cố Tân Tân nhìn từng ánh mắt đang ghim chặt trên người mình, một tiệc rượu lại có thể tẻ nhạt đến thế, bây giờ khó khăn lắm mới có trò vui để xem thì ai có ý muốn bỏ qua? Mà những người này giỏi nhất không phải là bỏ qua cho êm chuyện mà chính là thêm dầu vào lửa.
"Đúng rồi, bây giờ còn ai dùng tiền để bồi thường nữa? Mặt mũi là quan trọng nhất."
"Bên má trái một phát bên má phải một phát luôn đi?"
Cố Tân Tân nhìn Chu thiếu gia xem xét lọ hoa trên tay, bước lên phía trước, đế giày nghiền nát thảm cỏ phía dưới, tiếng xột xoạt khó chịu chui vào trong tai cô.
Lòng cô trầm xuống, lúc này mới ý thức được lời nói của cô căn bản là một chữ họ nghe cũng không vào, chỉ dựa vào miệng của tên đàn ông đó liền nhận định cô chính là có ý đồ hại người. "Tôi không tin Chu gia lớn như thế này lại không có camera?"
Người đàn ông ôm trán lộ ra vẻ mặt hoang mang, Chu thiếu gia bắt được ánh mắt đó của anh ta, nhưng ngữ khí vẫn hời hợt nói, "Không cần thiết, anh ta nói là cô, vậy thì chính là cô."
"Anh ta là khách mời của anh, còn tôi thì không?" Cố Tân Tân ngữ điệu khẽ nâng cao, trường hợp như vậy cô chưa từng gặp qua, nhưng điều cần nói thì một câu cũng không thể thiếu.
Chu thiếu gia đứng cạnh cô, cẩn thận đánh giá, "Bạn gái của rất nhiều người bạn tôi đều biết. Nhưng có rất nhiều người bạn thường mang đến phụ nữ không cố định, gặp dịp thì chơi là chuyện rất bình thường, những người phụ nữ gặp dịp thì chơi như vậy...... chúng tôi đều có thể mang ra trêu đùa một chút."
Nói cách khác, ngày hôm nay có người ở Chu gia bị thương nhất định phải có người gánh trách nhiệm, mà những người đàn ông nơi này đều là người có quyền thế, nhưng quan hệ thân thiết với nhau, dù có ra tay với những nữ nhân thuộc loại gặp dịp thì chơi của họ thì cũng chẳng vấn đề gì.
Cố Tân Tân mím môi, lúc xuống xe quên không mang theo áo khoác, lúc này bị gió thổi khiến cho hàm răng run lên. "Chu thiếu gia, thật ra anh có thể báo cảnh sát."
"Nhất định phải thế sao?" Chu thiếu gia giơ lọ hoa trên tay lên ngắm nghía. "Việc này rất nhỏ, không cần phải làm phiền đến nhiều người như vậy."
"Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc."
Chu thiếu gia vuốt nhẹ nửa lọ hoa đã vỡ, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt. "Sau hôm nay tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền, đảm bảo đủ cho cô đi chữa trị vết sẹo trên mặt."
Trong sân Chu gia bố trí không ít nhà kính trồng hoa, Cận Ngụ Đình ngồi ở một trong những gian đó, bốn phía buông màn tơ lụa che lại. Bên ngoài nói chuyện một chữ cũng không rơi vào tai anh.
"Xem ra, hôm nay tôi khó mà thoát kiếp này."
"Tôi cũng đã mở cho cô một con đường rồi."
Người đàn ông đứng đối diện nhịn lại cơn đau, bàn tay chống đầu gối, máu càng ngày càng chảy nhiều.
Cố Tân Tân cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người ta rạch một đường lên mặt, cô đột nhiên nhón chân, tiến đến bên tai Chu thiếu gia nói một câu.
Bên ngoài tiếng nói chuyện im bặt, bầu không khí hiển nhiên rất không đúng, Cận Ngụ Đình thả chân dài xuống, đẩy ghế tựa đứng dậy, sau đó đi tới màn che trước mặt vén lên.
Từ góc độ đó nhìn tới, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má Cố Tân Tân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!