Dịch: CP88
***
"Cố Tân Tân, cô không nói tôi cũng suýt chút nữa quên mất. Hôm nào chúng ta đi cục dân chính đăng kí kết hôn."
Cô đúng là tự bê đá đập vào chân mình!
Cố Tân Tân thấy người làm từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng nồi canh gà nấu mất nửa ngày, cô nhanh chóng thay đổi đề tài, "Tôi đói rồi, ăn cơm trước ăn cơm trước."
"Cô còn muốn ăn cơm?" Ánh mắt Cận Ngụ Đình quét một vòng trên người cô, "Về tòa nhà phía Tây đi, tật xấu đầy mình, không trị cô thì tôi không phải Cận Ngụ Đình."
"Về thì về."
Trở lại tòa nhà phía Tây, Cố Tân Tân chuẩn bị về phòng thì Cận Ngụ Đình gọi giật cô lại: "Tôi cho cô về phòng sao?"
"
"Vậy anh muốn sao đây?"
"Lại đây, ngồi xuống." Cận Ngụ Đình kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, Cố Tân Tân không hiểu ngồi xuống đối diện anh, không lâu sau thì có người bên tòa nhà chính mang cơm đến.
Người giúp việc cầm bát chuẩn bị xới cơm, Cận Ngụ Đình dùng khăn ướt lau sạch tay. "Một bát là được rồi."
Anh muốn bỏ đói cô? Vậy còn bắt cô ngồi xuống làm gì?
"Cô vào tòa nhà Tây cũng được mấy ngày rồi, có đi dạo xung quanh bao giờ chưa?"
"Không có."
Cận Ngụ Đình cầm đũa, phía trước xếp mấy chiếc bàn nhỏ đặt thức ăn được trang trí đến là khéo léo, trong canh gà còn cho thêm mấy thứ nguyên liệu như câu kỷ, đảng sâm bắc(*), long nhãn. Cố Tân Tân trưa nay không ăn được bao nhiêu, cả một buổi trưa nơp nớp lo sợ đã sớm đói đến trước ngực dán phía sau lưng rồi.
(*) chắc là canh gà hầm thuốc bắc, mấy cái này là nguyên liệu thuốc bắc đó.
Cô nuốt nước bọt một cái, đưa tay véo vào chân mình một cái thật mạnh.
"Gian phòng ở tầng ba cũng chưa từng đi đến?"
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình ung dung thong thả hỏi, cô tức giận lắc đầu: "Không đi, có gì đáng xem đâu."
"Căn phòng cuối hành lang ở tầng ba chỉ dùng để thực thi gia pháp, cũng là nơi duy nhất có thể khóa người vào trong đó, Cố Tân Tân, hôm nay cô phạm lỗi cũng không nhỏ."
Cố Tân Tân bụng đã réo ầm ĩ, "Anh muốn nhốt tôi vào đó?"
"Lần này có thể tha thứ cho cô, phạt một ngày không được phép ăn cơm, suy nghĩ thông suốt rồi tôi sẽ để người gọi cô xuống."
Cố Tân Tân nghe vậy thì hung hăng lườm anh một cái, hai tay chống lên bàn muốn đứng dậy.
Cận Ngụ Đình múc bát canh gà, mí mắt nhẹ giương lên, "Tôi còn chưa đặt bát đũa xuống thì cô không được phép đi."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào trong nhà này tôi là chủ, Cố Tân Tân, cô bị mang vào đồn, có phải là nên nói một tiếng cho bố mẹ cô biết hay không đây?"
Cố Tân Tân nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng hận không thể gặm nát cái bản mặt của anh.
Cận Ngụ Đình ngược lại tâm trạng rất tốt, hôm nay ăn cũng đặc biệt nhiều, "Trong lòng đang chửi rủa tôi hèn hạ?"
Cô mím chặt môi không nói lời nào, dáng vẻ Cận Ngụ Đình ăn cơm rất chuyên tâm, cô thật sự rất đói, nhưng lại không thể vồ tới cướp lấy thức ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!