Dịch: Qiu Xian
***
Cố Tân Tân không dám thở mạnh, Cận Ngụ Đình không bật đèn, hiển nhiên đối với căn phòng này rõ như lòng bàn tay.
Tiếng sột soạt truyền đến bên tai, anh kéo cà vạt xuống, mỗi một động tác đều bị kéo dài, sau chốc lát, Cố Tân Tân nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Cô khẽ thở ra một hơi, tới khi phòng tắm sáng đèn, Cố Tân Tân mới cẩn thận mở mắt.
Lúc anh đi ra, Cố Tân Tân kéo chăn cao lên đầu. Cận Ngụ Đình đi đến bên giường, đèn trong phòng tắm không tắt, có ánh sáng hắt đến, chiếu ngay lên đầu giường.
Chăn che trên đầu bỗng nhiên bị người ta kéo đi, Cố Tân Tân đành phải nằm im bất động.
Cận Ngụ Đình nằm xuống bên cạnh cô, anh uống không ít rượu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Anh cúi xuống nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, rõ ràng cô đang giả vờ ngủ, lông mi cứ rung rung.
"Ngủ rồi?"
Cô nghiến chặt răng không trả lời.
Cận Ngụ Đình cựa mình một cái, hai tay chống cạnh gò má cô, nửa người trên cũng không đè xuống, tóc anh vẫn còn ẩm ướt, từng giọt nước rơi lên trên mặt Cố Tân Tân. Trong đó có một giọt rơi xuống mí mắt cô, mắt cô giật nhẹ, đôi môi đỏ quyến rũ không kìm được run rẩy.
Cận Ngụ Đình đè xuống, trên người cô đột nhiên cảm thấy nặng nề, môi cũng bị người ta hôn lấy.
Hơi thở nóng bỏng dây dưa giữa răng môi hai người, anh hôn xuống quai hàm cô, mặt kề sát vào cổ Cố Tân Tân, cắn nhẹ, dùng răng day lấy.
Cô hiển nhiên không chịu nổi, cũng không có cách nào để tiếp tục giả vờ ngủ nữa, cô lấy hai tay chống lên ngực anh rồi dùng sức đẩy ra.
Trên người Cận Ngụ Đình còn chưa hết mùi rượu, anh nắm chặt bàn tay cô, "Làm cái gì?"
"Anh...... Anh làm cái gì?"
"Đừng quên giờ cô đang nằm ở nơi nào." Giọng nói của Cận Ngụ Đình có chút mơ hồ, môi mỏng kề sát tai cô, lúc nói chuyện còn kèm theo động tác, khóe môi trên mặt cô và chỗ dái tai vuốt ve nhè nhẹ, thật sự là đã châm lên một ngọn lửa khó mà dập tắt được.
Yết hầu Cố Tân Tân ngưa ngứa, làm động tác né ra, "Chúng ta có thể không phát sinh quan hệ, anh sống cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi."
Anh há miệng cắn tai cô, có dùng chút sức.
Cô đau đến mức hai vai co rúm lại.
Cận Ngụ Đình thì thầm bên tai cô, "Nếu cô dám làm chuyện gì quá giới hạn, tôi sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô."
Hai tay anh đè bả vai cô lại, cô bắt đầu giãy dụa, tay nắm lấy người anh, lúc này mới ý thức được từ lúc Cận Ngụ Đình trong phòng tắm đi ra, không có mặc gì hết.
"Bây giờ cô là phu nhân Cận gia, có biết nghĩa vụ quan trọng nhất là gì không?"
Cố Tân Tân cắn răng, cho dù cô có hỏi vặn lại một câu, thì cũng sẽ không có câu trả lời vừa ý.
Tay Cận Ngụ Đình thăm dò ở cổ áo ngủ mở rộng của cô, "Nhớ cho kỹ, tôi lấy cô không chỉ để nhìn, lúc tôi muốn cô, cô phải "ngủ cùng"."
Cố Tân Tân há mồm định hung hăng cắn anh ta một phát, cắn xuống miếng thịt này mới được!
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, bàn tay to bắt lấy cằm của cô, dùng sức vân vê má cô.
Cô phản kháng cũng vô dụng, nụ hôn của anh lúc nặng lúc nhẹ, người Cố Tân Tân lúc cứng nhắc, lúc mềm mại. Dường như anh hiểu rất rõ, chỗ nào có thể khiến cho cô thoải mái, dễ chịu, chỗ nào có thể khiến cho cô khó chịu, nhịn không được mà kêu lên.
Lòng bàn tay Cố Tân Tân nóng lên, bàn tay giơ lên chạm đến cánh tay anh, cường tráng và rắn chắc.
Lúc anh "chiếm hữu" cô, không cho cô chuẩn bị chút nào, đè nặng lên cô khiến cảm giác đau đớn thức tỉnh, chính là để Cố Tân Tân cảm nhận được nỗi đau từng chút từng chút một bị xé toạc ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!