Chương 11: Người chị dâu tinh thần không tỉnh táo

Dịch: Qiu Xian

***

Lúc đang ngây người, thì tay Cố Tân Tân bị Cận Ngụ Đình nắm chặt lấy.

Anh dắt cô đi lên phía trước, đây là lần đầu tiên cô đến Cận gia, hơn nữa còn là lần đầu bước vào tòa nhà chính.

"Ba, mẹ."

Cố Tân Tân đi theo cạnh Cận Ngụ Đình, anh nhận ly trà từ trong tay Tiền quản gia, đưa đến trước mặt Cận Vĩnh Nham, "Ba."

Cố Tân Tân bắt trước anh, đưa ly trà trong tay đến trước mặt Tần Chi Song, "Mẹ."

Dâng trà xong, Cố Tân Tân nhận hồng bao, cô không biết Cận Ngụ Đình làm thế nào mà thuyết phục Cận gia đồng ý chuyện cưới hỏi này, nhưng mà trong phòng khách tĩnh mịch yên ắng, không có chút không khí gần gũi nào. Thái độ lạnh nhạt, xa cách này khiến cho cô thấy như đang đi trên lớp băng mỏng, rất khó chịu.

Hồng bao: bao lì xì màu đỏ hay tiền lì xì.

"Lão Cửu, dâng trà cho anh hai và chị dâu của con đi." Tần Chi Song thấy anh đứng im, nên lên tiếng nhắc nhở.

Tiền quản gia bưng khay trà bên cạnh đến cho Cận Ngụ Đình, bên này Cố Tân Tân còn chưa chuẩn bị, cô đã nhìn thấy một bóng người đứng lên.

Cận Hàn Thanh nhìn thấy người phụ nữ đứng lên, nhưng không đưa tay kéo lại.

Cô ấy bước một bước dài về phía Cận Ngụ Đình, lúc chạm đến cánh tay anh, thì ly trà trong tay anh bay ra ngoài, mặc dù trà không nóng, nhưng cả ly trà lại bay vào người Cố Tân Tân, trông rất nhếch nhác.

Hai tay người phụ nữ giữ chặt cánh tay Cận Ngụ Đình, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp đầy bối rối, cô ấy nói năng lộn xộn, "Sao anh lại kết hôn rồi? Sao anh lại muốn kết hôn rồi?"

Tần Chi Song vô cùng hoảng sợ, "Thương Lục!"

Trong lòng Cố Tân Tân tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt không nhịn được nhìn sang bên cạnh Cận Ngụ Đình, anh chau mày, trong lòng bất mãn nhưng không biểu hiện ra, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch thành một đường. Cô thấy bất ngờ trước phản ứng của Cận Ngụ Đình, nếu đổi lại là người khác, thì đã sớm bị anh hất ra rồi chứ?

Cận Hàn Thanh không những không đứng dậy, ngược lại còn ngồi dựa vào sofa, ngón tay cái cứ mở hé rồi lại đóng chiếc bật lửa, tuy là trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại tràn đầy vẻ nham hiểm, khiến người ta sợ hãi.

Người phụ nữ giọng khàn khàn, tràn đầy đau thương, cô có vẻ đẹp hơn người, bộ dạng cắn răng chất vấn rõ ràng càng làm rung động lòng người hơn.

"Em phải làm sao, em phải làm sao đây?"

Tần Chi Song vội vàng đứng dậy, ôm bờ vai cô, "Thương Lục, con nhìn cho rõ đi, đây là lão Cửu, không phải Hàn Thanh, con đừng hồ đồ nữa!"

"Mẹ, con không có hồ đồ......"

Cố Tân Tân nắm chặt tay, Cận Ngụ Đình như pho tượng đứng im tại chỗ, Tần Chi Song ôm lấy người phụ nữ, không muốn để cho cục diện quá khó xử, "Hàn Thanh, con đây là không quan tâm thật sao?"

Đôi mắt lạnh lẽo của Cận Hàn Thanh nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, "Quan tâm? Con phải quan tâm thế nào đây?"

"Đưa Thương Lục về tòa nhà Đông đi, hôm nay là ngày lành tháng tốt của lão Cửu, nếu truyền ra ngoài thì......"

Cận Vĩnh Nham không nói lời nào, tức đến nỗi đứng dậy rời đi.

Tiền quản gia cho người hầu giúp đỡ Tần Chi Song, kéo Thương Lục ra khỏi Cận Ngụ Đình, người phụ nữ khóc dữ dội, mấy người giúp việc đem hết sức mình mới đè cô lại được.

Đầu lông mày Cận Ngụ Đình giựt nhẹ, trong đáy mắt lan ra cảm giác đau đớn, anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay Cố Tân Tân, "Chúng ta trở về."

Tầm mắt Cố Tân Tân còn đang ở trên người người phụ nữ, Tần Chi Song thấy bọn họ muốn đi, bà bước lên phía trước nói, "Đừng chấp nhất với chị dâu con làm gì, tinh thần nó không tỉnh táo, từ lâu đã không nhận ra ai với ai rồi."

Lời này, đương nhiên là nói với Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân kéo khóe môi, trước đó cô thật sự không biết gì về Cận gia, "Mẹ, không sao đâu ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!