Chương 23: Cú sốc

*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Boros không nghĩ rằng Văn Ánh có thể thích hắn, nhưng hắn đang nghĩ rằng con thú nhồi bông không có gì đáng nghi cả, chẳng hạn như Aruda đã có được ma pháp mượn đồ vật đã thất truyền từ lâu.

Rất đáng ngờ.

Sycar tư thế thoải mái, sắc mặt cũng thoải mái: "Cậu trước hay tôi trước? Hay là cậu trước đi, tôi sợ sau này tôi ra đòn trước, cậu cũng không còn sức lực để tấn công tôi."

Đôi mắt của Văn Ánh sáng lên: "Thật sao?" SR [Tường đồng và sắt], chỉ có thể sử dụng trên người Sycar có thể tiết kiệm lần sau dùng.

"Tất nhiên."

Sycar chợt nghe đối phương nói: "Vậy nếu sau khi tôi tấn công cậu, cậu không thể đứng dậy tấn công tôi, ai sẽ thắng?"

Ác ma xung quanh chưa từng thấy Ma Kính ác ma kiêu ngạo như vậy, cảm giác thế giới quan đều bị đổi mới, ở vùng nông thôn nơi Ma Kính ác ma này sinh sống, chẳng lẽ là một ác ma không có huyết thống vẫn ổn? Điều này thật xa vời làm sao.

Sycar cũng chưa nhìn thấy, hắn chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Cậu thắng."

Hết thuốc chữa rồi, Boros nghĩ.

Văn Ánh cười rạng rỡ: "Vậy bắt đầu đi? Cậu đứng yên."

Sycar khoanh tay đứng thẳng, không hề có bất kỳ tư thế phòng thủ nào, nâng cằm ý bảo cậu cứ việc đến, cho dù cậu ta dùng loại lửa đốt trong phòng học, bản thân cũng có thể đứng như cũ.

Ánh mắt ác ma xung quanh nhìn chăm chú, sợ bỏ lỡ bất kỳ diễn biến nào.

Văn Ánh không nói nhảm nữa, đem sách để xa một chút, sau đó lấy ra một tấm thẻ bài, cậu nhìn Sycar, nhẹ hôn thẻ bài yêu thích, đôi mắt trắng bạc lấp lánh.

Những thẻ SR đầu tiên mà cậu làm, [ Vặn vẹo chi xà] từ Aruda.

"Giả vờ." Scar bĩu môi, đừng nói, cặp mắt kia có chút đẹp mắt, màu trắng bạc tinh khiết, hắn chưa từng thấy qua loại ánh mắt này, nghĩ thầm Văn Ánh vận khí tốt, nể tình cặp mắt coi như có thể nhìn kia của hắn, đợi lát nữa tự mình xuống tay nhẹ một chút.

Ánh sáng trên tấm thẻ sáng lên, bề mặt tấm thẻ bị ánh sáng nuốt chửng, biến thành những chấm sao, một giây sau, những chấm sáng xinh đẹp này biến thành những con rắn dài xếp chồng lên nhau, nếu nhìn kỹ thì chúng không phải là rắn mà là dây leo trông giống như con rắn.

Ảo ảnh cùng thực thể giao nhau, cùng một nơi có khi là ảo, có khi là thật, dây leo vật lý và rắn ảo ảo xếp chồng lên nhau theo từng tầng, khó phân biệt được đâu là chủ thể của đòn tấn công.

"Ma pháp thiên phú Aruda..." Boros lẩm bẩm, hắn nhớ rất rõ ràng, bởi vì lần đầu gặp mặt hắn đã bị thủ đoạn này đánh bại, hơn nữa... Boros đồng tử co rút lại, chẳng lẽ Văn Ánh sẽ làm giống kịch bản Aruda sao?

Sycar nhìn thấy tầng tầng ảo ảnh, ánh mắt híp lại, thoáng có chút để ý, nhưng cũng không có ý định quá để ý, ác ma thi triển ma pháp này rốt cuộc thực lực vẫn không mạnh, hắn nghiêm túc một chút là có thể phá chiêu.

Những ảo ảnh thực thể kia hướng về phía chân của hắn, muốn đánh ngã hắn, Sycar tùy ý phất tay tiêu diệt một ít ảo ảnh, đứng tại chỗ vững như Thái Sơn, ma lực rít gào hóa thành Giao Long, một hơi đem những con rắn nhỏ kia nuốt vào trong bụng.

Sycar móc tay về phía Văn Ánh, nhếch môi lần nữa: "Đòn tấn công của cậu thực sự yếu, ba năm làm trâu làm ngựa của cậu đã định rồi."

Văn Ánh chắp tay cười rạng rỡ: "Nô lệ trắng ăn cướp ba năm rất vui vẻ."

Sycar cười lớn: "Cậu lại vui mừng cho tôi..." Biểu tình trên mặt Sycar hơi thu lại, nghi hoặc cúi đầu, chân của mình không có cảm giác?

Quả nhiên, Boros mấp máy môi, Văn Ánh học theo Aruda, trộn độc dược vào ma pháp vừa rồi.

Sycar vẫn bất động, vẻ mặt có chút kỳ quái, đám ác ma đang nhìn đều bối rối, bàn luận với nhau.

Văn Ánh bước nhanh đi tới, bóng lưng dần dần kiêu ngạo, khi đi đến trước mặt Sycar, Sycar cũng quỳ xuống, trên phương diện vật lý.

Xung quanh vang lên tiếng th ở dốc.

"Tại sao Sycar lại quỳ xuống cậu ấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!