Chương 179: (Vô Đề)

Lộ Thiên tra ra được toàn bộ chuyện liên quan đến Lộ Hành Chu. Đứa nhỏ đó vì sao năm đó lại bị vứt bỏ, ông ta còn nhớ rất rõ. Bởi vì chính tay ông ta làm chuyện đó.

Không ngờ, cuối cùng đám người kia vẫn tìm được nó trở về. Càng không ngờ vừa mới gặp lại thôi, từng người từng người đều lập tức buông bỏ bảo bối mà ông ta dày công nuôi lớn, xoay người chạy đi tìm đứa nhỏ đó.

Đáy mắt Lộ Thiên hiện lên một tia âm ngoan độc ác. Quả nhiên, thằng nhóc đó là chướng ngại lớn nhất ngăn cản con đường ông ta bày ra cho bảo bối của mình.

Ông ta dựa lưng vào ghế bập bênh, nhắm mắt lại, nghĩ đến lời vị đại sư năm đó từng nói. Khi Trăn Ngọc, con trai của ông ta bị thương nặng sau khi người phụ nữ kia mang thai, ông ta đã điều tra khắp nơi, nhưng không tìm được bất kỳ nguyên nhân nào rõ ràng. Cuối cùng, ông ta chỉ còn cách mời một vị đại sư nổi tiếng thần bí, nhờ người kia ra tay xem vận số.

Vị đại sư ấy sau một hồi tra xét, đã đưa ra một đáp án lạnh người: "Đứa bé chưa chào đời đó là khắc tinh của Trăn Ngọc. Chỉ cần nó còn tồn tại, thì dù là Trăn Ngọc hay con cháu của cậu ta đều không thể có kết cục tốt."

Lộ Thiên khi ấy nghe xong, toàn thân lạnh toát. Vì tương lai của Trăn Ngọc, vì dòng máu thuần khiết ông ta coi trọng, vì con đường huy hoàng mà ông ta vạch sẵn, ông ta đã ra tay. Đích thân sắp xếp, âm thầm xuống tay, vứt bỏ đứa trẻ ấy.

Sau khi vứt bỏ đứa nhỏ, Trăn Ngọc dần dần tốt lên. Sau này, bảo bối của hắn chào đời, được người nhà cưng chiều như tiểu vương tử, ông ta vô cùng hài lòng. Chỉ có như vậy thì Liên Nhi mới không còn phải lo lắng nữa.

Trước đây ông ta cho rằng, đứa trẻ đã bị vứt bỏ thì nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì. Kết quả, hiện tại đứa trẻ lại được tìm thấy rồi sao?

Lộ Thiên cụp mắt, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ là đã được tìm thấy từ trước, cho nên Lộ Kỳ Dịch mới có thể bắt đầu ra tay chỉnh đốn lại Lộ thị, ép ông ta rời đi, mà bảo bối của ông ta cũng bị lạnh nhạt.

Ban đầu cứ tưởng rằng sau khi Lộ Vân Nhĩ trở về thì mọi chuyện sẽ khá hơn, kết quả lại... 

Ông ta hừ lạnh một tiếng nói: "Đúng là tai họa."

Bên cạnh, quản gia cúi đầu ghé tai Lộ Thiên nói nhỏ: "Lão gia, nếu không thì..."

Lộ Thiên siết chuỗi Phật châu trong tay, sắc mặt ôn hòa gật đầu, nói: "Cho nó nếm chút đau khổ, cũng coi như là điều cuối cùng tôi, một người làm cha có thể làm vì nó."

Lúc này, Lộ Hành Chu còn chưa biết rằng tính mạng của mình đã bị để mắt tới. Cậu chỉ biết rằng, các anh trai đã trở về, mà nhà của cậu cũng dần trở lại dáng vẻ quen thuộc.

Không thể không nói, tiền tài quả thật là vạn năng. Ngôi nhà này trước kia không phải như vậy, là Lộ Kỳ Dịch đã bỏ ra một khoản tiền lớn mới có thể tu sửa lại thành hình dáng như bây giờ. Tuy không rộng lớn như trước, nhưng hình thức vẫn giống nhau là được.

Lộ Hành Chu đặt đồ đạc vào căn phòng cũ của mình. Trung tâm cứu hộ động vật lưu lạc ở hậu viện vẫn sừng sững ở đó, ánh mắt cậu tràn đầy ý cười.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lộ Hữu Sâm cũng gọi tới. Ngoài Lộ Hữu Sâm, người đi cùng còn có cả Lộ Ánh Khinh. Cậu ta trông vô cùng đáng thương, mắt đỏ hoe, trông như vừa bị bắt nạt.

Lộ Kỳ Dịch ánh mắt đầy nghi ngờ, nhìn Lộ Hữu Sâm dò hỏi: Sao em lại đưa nó đến?

Lộ Hữu Sâm bất đắc dĩ ra hiệu: Nó lén theo tới đấy.

Lộ Vân Nhĩ thì làm như không thấy Lộ Ánh Khinh. Bọn họ đến đúng lúc bữa ăn sắp bắt đầu.

Lộ Ánh Khinh trong lòng bực bội. Cậu ta đã ra nông nỗi này rồi, mà sao không ai an ủi? Cậu ta nhìn Lộ Hành Chu bằng ánh mắt đầy oán hận. 

Tất cả đều là tại cậu ta! Vì cậu ta xuất hiện, nên các chú mới không còn thích mình nữa.

Ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, Lộ Ánh Khinh nhẹ giọng lên tiếng: "Vị này là ai vậy?"

Lộ Kỳ Dịch khẽ ho hai tiếng, anh nhìn Lộ Ánh Khinh, dịu giọng nói: "Đây là chú nhỏ của cháu, chú Lục. Năm đó vì một sự cố ngoài ý muốn mà bị lạc, bây giờ cuối cùng cũng trở về rồi."

Lộ Ánh Khinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới, giọng nhỏ nhẹ như tủi thân: "Là vì chú nhỏ đã trở về nên các chú đều không còn thích Khinh Khinh nữa sao?"

Lộ Hành Chu chống cằm, buồn cười nhìn màn này, không ngờ vai chính chịu thiệt cuối cùng lại là một tiểu trà xanh

Cậu đưa ánh mắt ra hiệu cho mấy người anh trai, ý bảo họ phối hợp diễn tiếp với cậu.

Lộ Kỳ Dịch bật cười, bọn họ đương nhiên sẽ chiều theo tất cả yêu cầu của em trai rồi.

Anh hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu đáp: "Không có đâu, chỉ là dạo gần đây mọi người hơi bận. Hơn nữa chú nhỏ của cháu vừa mới trở về, bọn ta cũng cần sắp xếp lại một chút."

Trong đáy mắt Lộ Ánh Khinh vụt qua một tia ác ý, nhưng nhanh chóng che giấu. Cậu ta ngẩng đầu lên như thể rất vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu, cười nói: "Vậy hay là chúng ta tổ chức một buổi tiệc chào mừng chú nhỏ đi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!