Chương 177: (Vô Đề)

Bị xe sang đâm phải, Lộ Hành Chu may mắn giữ được mạng. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, bản thân dường như đã có thêm một nhân cách. Một nhân cách xa lạ nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Người này từng dẫn cậu vượt qua phó bản của một trại trẻ mồ côi quỷ dị. Mà với nhân cách này, Lộ Hành Chu thật sự không biết phải xử lý thế nào cho ổn.

Không giống với những trường hợp phân liệt thông thường, Chu Hành Lộ, tên của nhân cách kia có thể trực tiếp đối thoại với cậu trong đầu. Theo như y nói, y là vì cậu mà đến.

Biết được điều đó rồi, Lộ Hành Chu thật sự không biết nên nói gì nữa. Lần đầu tiên trong đời, cậu có được một người thuộc về riêng mình. Một người không vì bất kỳ lý do gì mà đến gần cậu. 

Một người từ linh hồn đến thân thể, đều thuộc về cậu.

Dù nói đi nói lại, thân thể đó vốn cũng là của hắn thật.

Mở mắt ra, Lộ Hành Chu nhìn thân thể mình bị băng bó kín mít như cái bánh chưng, không nhịn được cảm thấy cạn lời. Trong đầu, cậu nói với Chu Hành Lộ: "Cái xe to vậy mà em còn sống, thật đúng là mạng lớn rồi."

Chu Hành Lộ bật cười khẽ: "Ừ. Chúng ta thật sự rất may mắn."

Y cụp mắt, nhìn thế giới bên ngoài qua ánh mắt của Lộ Hành Chu. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn ngủ yên trong thân thể này. Lần va chạm vừa rồi khiến y tỉnh dậy, giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn Lộ Hành Chu trải qua đủ điều thăng trầm. Và cũng chính trong quá trình ấy, y dần dần hiểu được bản thân rốt cuộc là ai. Nhưng hiện tại, y chưa muốn truy xét điều đó. Y chỉ muốn ở bên cạnh Lộ Hành Chu.

Nhìn từng chút một trong cuộc sống của hắn, Chu Hành Lộ càng lúc càng chắc chắn: Y yêu Lộ Hành Chu.

Nếu đã ở trong cùng một thân thể, vậy chắc chắn là do duyên phận. Mà nếu là có duyên, thì Lộ Hành Chu nên là của y.

Huống hồ, y vốn cũng là Lộ Hành Chu.

Không bao lâu sau, người từ trên xuống thăm hỏi cậu. Bởi vì những năm qua Lộ Hành Chu vẫn âm thầm giúp đỡ, chia sẻ tài sản với những người có hoàn cảnh khó khăn, bên trên cũng đã biết rõ tình hình. Tuy không thể công khai tên tuổi của cậu, nhưng họ có thể cho cậu sự đãi ngộ xứng đáng.

Kết quả, Lộ Hành Chu thành công hỗn vào biên chế, còn được quốc gia mời riêng phóng viên đến phỏng vấn.

Chờ mọi người đi hết, Lộ Hành Chu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, lảo đảo rồi hôn mê. Lúc mở mắt ra, cậu đã ở ngoài thân thể của mình. Cậu trơ mắt nhìn thân thể nằm yên trên giường bệnh. Ở bên cửa phòng bệnh, có một người đàn ông mặc vest trắng đang ngồi xổm, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía cậu.

Người đàn ông hé miệng: "Chào cậu, tôi tên là Tạ Tất An."

Lộ Hành Chu ngơ ngác, mộng bức hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ? Tên anh là gì???"

Ngay lúc ấy, một bóng người khác từ trong phòng bước ra. Người kia cao hơn Lộ Hành Chu rất nhiều, diện mạo lạnh lùng, tuấn dật, khí chất ngạo mạn mà cô độc. Cậu lẳng lặng nhìn về phía Tạ Tất An đang ngồi xổm dưới đất, chậm rãi mở miệng: "Bạch Vô Thường?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại mang theo khẳng định.

Bạch Vô Thường đứng dậy, gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, là tôi, Bạch Vô Thường."

Thế nhưng Lộ Hành Chu hoàn toàn không để tâm đến hắn, mà lại quay đầu nhìn sang Chu Hành Lộ đứng bên cạnh. Đôi mắt cậu sáng long lanh, đầy hưng phấn: "Anh trông như thế này à? Thật sự là dáng vẻ lớn lên trong lòng em đó!"

Chu Hành Lộ nghe xong liền rạng rỡ cả mặt. Y dang tay ôm chặt Lộ Hành Chu vào lòng, khẽ cười: "Anh vốn dĩ vẫn luôn ở trong lòng em."

Bạch Vô Thường đứng bên cạnh, nhìn hai kẻ đang rải cẩu lương kia mà chỉ biết im lặng. Hắn chắp tay sau lưng, cực kỳ nghiêm túc cúi người thi lễ: "Chào hai vị, Tạ Tất An, tôi thay mặt Địa phủ, trân trọng gửi đến nhị vị một lời xin lỗi chân thành..."

Lộ Hành Chu vẫn nằm ngoan trong ngực Chu Hành Lộ, không có chút kháng cự nào với hành động thân mật. Dù gì cũng là người trong lòng, cậu chẳng thấy khó chịu tí nào.

Chu Hành Lộ đáy mắt tràn đầy sung sướng, nhẹ nhàng vuốt ve tay Lộ Hành Chu, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của Bạch Vô Thường.

Lộ Hành Chu tò mò nghiêng đầu hỏi: "Hả? Xin lỗi cái gì?"

Bạch Vô Thường sắc mặt hơi ai oán. Hắn cũng không muốn đâu, nhưng đây là nồi của bọn họ. Huống chi, người trước mặt giờ đây là một đại công đức giả, nếu không giải thích rõ ràng, địa phủ bọn họ có khi xui xẻo thật.

Tuy hắn là quỷ tiên, nhưng hôm nay lão đại của hắn còn bị giáng ba bốn lần.

Thật đáng chết... Hắn rút thăm trúng ca trực này mới phải chịu trận.

Hắn hắng giọng, nhìn hai người trước mặt với ánh mắt khó xử, nghiêm túc nói: "Thật ra, chuyện nhất thể song hồn của hai người là lỗi sơ suất của địa phủ chúng tôi."

Theo lý mà nói với tình huống bị tai nạn của Lộ Hành Chu, cậu đã sớm nên được dẫn xuống Địa phủ để chuẩn bị đầu thai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!