Chương 158: (Vô Đề)

Lộ Hữu Sâm lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng chỉ là đến đây làm một nhiệm vụ đơn giản. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh đã rút lui an toàn rồi. Thế mà đen đủi thay, anh lại đụng trúng một tên điên.

Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt của kẻ đó thôi, Lộ Hữu Sâm đã thấy u ám cả lòng. Kết quả là bị bắn ba phát, vẫn chưa tính là xui nhất, bởi vì sau đó anh còn bị ném thẳng xuống biển.

Khoảnh khắc rơi vào làn nước lạnh buốt, Lộ Hữu Sâm thật sự nghĩ mình tiêu đời. Trúng ba phát đạn với người thường thì đúng là mất mạng như chơi.

May thay, anh có bùa hộ mệnh. Còn có một vị hồ tiên bảo vệ. Chính nhờ những thứ đó, anh đã kích hoạt chế độ tự bảo vệ lập tức hôn mê sâu để bảo toàn tính mạng.

Giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, hắn lờ mờ thấy một người cưỡi kình ngư một sừng, lao nhanh qua biển cả. 

Là em trai của anh, Lộ Hành Chu. Miệng anh khẽ mở ra, cố phát ra tiếng, nhưng chỉ là mấy âm thanh lộc cộc lộc cộc rời rạc.

Lộ Hành Chu vừa đến đã nhìn thấy cảnh anh ba nhà mình bị ném xuống biển, thân thể lảo đảo giữa sóng. Không chút chần chừ, cậu lập tức nhảy khỏi lưng kình ngư, lao mình vào làn nước, kéo người đang hôn mê lên khỏi mặt biển.

Nước biển lạnh thấu xương. Lộ Hành Chu vừa lao mình xuống đã không nhịn được mà khẽ rủa: "Đúng là vớt người thật sự luôn đấy."

Cậu kéo Lộ Hữu Sâm từ dưới nước lên, rồi không chút khách sáo bốp bốp vỗ hai cái vào mặt để gọi tỉnh. Không vỗ thì không tỉnh, mà gọi thì cũng không thưa vậy chỉ còn cách này thôi.

Lộ Hữu Sâm khẽ rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt. Anh lờ mờ nhìn thấy gương mặt của Lộ Hành Chu, không dám tin hỏi: "Anh còn sống à?"

Lộ Hành Chu liếc anh một cái, đáp tỉnh rụi: "Không đâu. Nếu me không tới, chắc giờ anh chầu trời rồi đấy."

Lộ Hữu Sâm thở phào một hơi, ôm chặt lấy kình ngư một sừng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lẩm bẩm: "Tốt quá rồi. Tiểu Lục, may mà em vẫn chịu vớt anh."

Lộ Hành Chu búng ngón tay tách một cái: "Tỉnh rồi thì lên cá đi. Về thôi."

Chuyện cứu người thì cứu rồi, nhưng đợi quay lại, cậu nhất định phải điều tra cho ra xem rốt cuộc anh cậu đã dính vào chuyện gì.

Cả hai ôm lấy kình ngư một sừng, lướt qua mặt biển trở về chiến hạm. Lộ Hữu Sâm cảm thấy má mình nhức nhức, không nhịn được quay sang hỏi: "Gương mặt anh sao lại đau thế?"

Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Em không biết nha. Lúc em tới thì mặt anh đã như vậy rồi. Chẳng lẽ lúc anh ngất thì bị ai tát tỉnh?"

Lộ Hữu Sâm chau mày, có chút nghi hoặc: "Nhưng anh nhớ là không có ai đánh mình mà..."

Lộ Hành Chu lập tức đổi đề tài: "Thuyền tới rồi, ở ngay phía trước!"

Khi đến gần chiến hạm, thuyền đã thả thang dây xuống. Lộ Hành Chu nhanh chóng kéo anh ba leo lên. Vừa đặt chân lên boong, coi như an toàn. Lộ Hữu Sâm lập tức nằm vật xuống sàn, thở dốc từng hơi.

Long Đại bước tới, nhìn thoáng qua tình hình, nhỏ giọng hỏi: "Tam thiếu gia có cần xử lý vết thương không?"

Lộ Hành Chu liếc nhìn anh ba mình, nghĩ thầm. Nói thật nhé, ngoại trừ hai dấu tay rất quen thuộc trên mặt, thì hình như chẳng có thương tích gì nghiêm trọng cả.

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu có chút chột dạ. Xem ra vẫn nên điều tra cho rõ ràng tanh ba rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì thì hơn.

[Má ơi, lần này bị phát hiện, hơn nữa lý do ngã xuống lại là vì có người thèm khát vẻ đẹp của anh ba mình...]

Lộ Hữu Sâm ngây người tại chỗ, anh chống tay ngồi dậy, che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ. Chu Chu đang đùa chắc? Người mắc bệnh tâm thần chẳng phải đều là loại tính khí thất thường sao?

Lúc trước còn cười hì hì với anh, sau đó liền trở mặt đấm anh mấy phát.

Hơn nữa, người ta còn dùng khuôn mặt già nua kia để ra tay nữa chứ.

Lộ Hành Chu tiếp tục ăn dưa hóng chuyện.

[Mình cười muốn chết mất, anh mình làm giả thành ông chú tóc bạc đầu hói chính là đúng gu người kia, nói chính xác hơn là, hắn thích kiểu chín mọng. Mà anh mình đúng là cái loại "chín" đó, lúc ở phòng gym hắn lén nhìn anh mình tắm, cảm thấy ca tôi là kiểu chú rèn luyện có cơ bắp rất ngon. Cho nên...]

Đồng tử Lộ Hữu Sâm run lên bần bật, anh nằm bẹp dưới đất, thật sự nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi. Không phải chứ, anh đã ra nông nỗi này rồi, mà vẫn còn có người nhớ thương anh? Người kia đầu óc có vấn đề thật à?

Lộ Hành Chu chỉ biết nói chuyện này đúng là khó mà bình tĩnh nổi, dù sao thì thích kiểu lớn tuổi cũng là chuyện cá nhân, phải tôn trọng và chúc phúc thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!