Chương 155: (Vô Đề)

Lộ Hành Chu trầm mặc ngẩng đầu lên, yên lặng lắc đầu một cái.

[Tình anh trai... thì cũng vẫn là anh trai thôi ~]

Trần Lê nhướng mày, khẽ cười. Cũng phải, gọi tình anh trai thì nghe có vẻ đặc biệt hơn chút, nhưng vẫn là anh trai, hắn chỉ muốn chiếm nhiều hơn một chút thôi.

Lời Kỳ Hoàn vừa thốt ra, khiến Lộ Kỳ Dịch chỉ hơi nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến. Giọng nói trầm ổn vang lên: "Chuyện giữa ba người các cậu, tôi không muốn xen vào quá nhiều. Phiền hai vị tự giải quyết cho rõ ràng."

Nói xong, Lộ Kỳ Dịch đứng dậy, thuận tay lôi theo hai quả cầu lông vẫn đang ngồi trong góc xem náo nhiệt là Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ, rồi sải bước đi ra ngoài, nhường lại sân khấu cho ba người kia tự kết thúc vở kịch của mình.

Lục Trạch sâu kín nhìn Kỳ Hoàn, sau đó cúi mắt cười lạnh: "Nhà tôi chỉ có đúng một đứa con trai. Nếu A Hoàn xem tôi như anh trai, vậy thì sau này đừng liên lạc nữa."

Chia sẻ người yêu? Hắn không làm được. Dù sau này không hiểu vì sao lại chấp nhận, nhưng hiện tại, hắn không thể.

Trần Lê lại có chút lưu luyến dư vị của Kỳ Hoàn. Nghĩ kỹ lại, hắn vốn không phải người tốt đẹp gì. Hắn ngẩng đầu, đưa tay về phía Kỳ Hoàn: "A Hoàn, theo tôi về đi."

Dây dưa đến giờ này, dù thế nào thì cũng đã chơi một ván dài. Hắn cứ dứt khoát ôm về ngủ một giấc cái đã. Huống chi ánh mắt hắn lại vô thức liếc ra ngoài cửa. Hắn thực sự tò mò cái người tên Lộ Hành Chu kia.

Kỳ Hoàn cắn môi dưới, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu nhìn về phía Lục Trạch. Nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt phủi bụi trên áo, xoay người rời đi không chút do dự.

Kỳ Hoàn không còn lựa chọn. Cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào lòng Trần Lê. Ngẩng đầu tựa lên cằm đối phương, cố làm ra vẻ nhu thuận. Trần Lê ngoài mặt thì vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Hắn túm lấy cằm Kỳ Hoàn, cúi đầu hôn sâu không chút thương tiếc.

Kỳ Hoàn phát ra vài tiếng rên rỉ khẽ khàng như bị dọa đến phát run.

Trần Lê thẳng tay bế ngang người rồi sải bước rời đi. Hắn quay đầu, lạnh lùng nói: "Người Lộ gia đã nói rồi. Khu vực bên này, nhường."

Sắc mặt Kỳ Hoàn trắng bệch ngay tức thì, nhưng cậu ta không dám phản kháng. Trần Lê bật cười khẽ, ôm cậu ta thẳng lên lầu.

Bên ngoài, không khí sôi sục bắt đầu vòng đổ thạch mới. Từng tảng đá được bán ra, mỗi người đều đỏ mắt nhìn, chờ mong thắng lớn. Lộ Hành Chu mắt cũng sáng lên, hăng hái nói với Lộ Kỳ Dịch: "Anh ơi, em có thể đi dạo mấy chỗ khác được không?"

Lộ Kỳ Dịch  không hề phản đối. Anh đưa ra một chiếc thẻ kim loại bóng loáng: "Cầm, đi đi."

Lộ Hành Chu vui vẻ nhận lấy. Đây là thẻ thân phận đặc biệt chỉ dành cho người của Lộ gia, dùng nó chẳng khác nào mang theo tài khoản không giới hạn. Mua gì cũng không cần trả tại chỗ sẽ có người thay cậu tính sổ sau.

Lục Trạch vừa vặn đi ra, bắt gặp Lộ Hành Chu đang cầm thẻ chuẩn bị rời đi, hắn cười nhẹ hỏi: "Lộ tiểu thiếu gia muốn đi dạo quanh một chút? Nếu không thì để tôi đưa cậu đi?"

Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu nhẹ, bộ dáng ngoan ngoãn nhưng ánh mắt lại lấp lóe ý cười.

[À à, được nha, bản hiện trường trực tiếp. Lục Trạch thế mà lại để Kỳ Hoàn rơi vào tay Trần Lê, giờ còn chạy tới đây đòi đèo mình đi dạo?]

Lục Trạch khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh nhạt như thể vừa lướt qua một món đồ chơi đã cũ. Một món đồ chơi thôi mà, đưa đi cũng chẳng tiếc. Bởi vì hiện tại hắn đã chạm vào thứ hợp khẩu vị hơn.

Hắn nhìn Lộ Hành Chu thật sâu, ánh mắt ấy vừa mang theo đánh giá, lại có vài phần khó đoán. Người như vậy tốt đến thế, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua?

Nhưng Lộ Hành Chu, không giống Kỳ Hoàn.

Kỳ Hoàn, từ đầu đến cuối, đối với hắn chẳng qua chỉ là món đồ chơi, một công cụ lấp chỗ trống. Đồ chơi, có thể chia sẻ. Cảm xúc của đồ chơi? Không quan trọng.

Khi tranh giành với Trần Lê, hắn thậm chí chẳng thèm để tâm Kỳ Hoàn cảm thấy gì.

Còn Lộ Hành Chu? Là con người. Là người ngang hàng với hắn.

Một khi đối phương được đặt ở vị trí khác, thái độ đối đãi cũng thay đổi theo.

Lộ Hành Chu nhìn nụ cười run run của Lục Trạch.

[Không hổ danh là tiếu diện hổ vai chính công, càng cười càng đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy càng biến thái. Kỳ Hoàn đúng là... chậc chậc chậc. ]

Lục Trạch đi ở phía trước, còn Lộ Hành Chu thì đang chìm trong suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!