Chương 154: (Vô Đề)

Lộ Vân Nhĩ chớp chớp mắt, lẩm bẩm: Song hành tiểu ngọt gia lâu văn? Gì nữa đây?

A... ra là truyện người lớn, thể loại song tính ngọt văn...

Lộ Vân Nhĩ rùng mình một cái. Khoan đã, còn có một nam chính khác nữa á?? Vậy là người kia không phải nữ giả nam, mà là nam thật sự chỉ là song tính?

Hắn tò mò liếc nhìn thiếu niên bên dưới: Lần đầu trong đời gặp người song tính thật đấy...

Trong khi đó, bên cạnh, Lộ Hành Chu thì toàn thân tâm nhập vai ăn dưa hóng chuyện, mắt không chớp nổi. Dưới lầu, thiếu niên ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Trạch, bắp tay trắng như ngọc vòng lấy cổ đối phương, cả người nép sát vào ngực hắn đầy dịu dàng.

Lộ Hành Chu nhìn ra xa, ánh mắt sáng lên khi thấy một người đàn ông mặc áo khoác da đen, đeo kính râm, tóc dài cột gọn, dáng đi lạnh lùng bước nhanh tới. Người đó nhìn thấy thiếu niên trong lòng Lục Trạch, lập tức tháo kính râm xuống, ánh mắt thoáng hiện lên một tia không vui.

[Lên đi, lên đi! Vai chính công thứ hai tới rồi, Tu La tràng bắt đầu! ]

Lộ Vân Nhĩ huýt sáo. Người đàn ông kia không nói không rằng, tiến thẳng lên trước, một tay kéo thiếu niên ra khỏi lòng Lục Trạch, một chân đá tới, Lục Trạch bị bất ngờ, lùi lại hai bước.

Bảo tiêu của Lục Trạch lập tức chắn phía trước, đối phương cũng có vệ sĩ theo sau lao vào. Hai bên giằng co dữ dội.

Lộ Hành Chu híp mắt, tấm tắc ra tiếng. Ngay lúc đó, hai người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên chạm mắt với hai cái đầu đang ló nửa lên ở lan can tầng trên một cái tóc xù xù là Lộ Hành Chu, còn cái kia là Lộ Vân Nhĩ. Hai người chạm mặt ánh mắt lạnh lẽo phía dưới, chỉ lễ phép cười một cái.

Lộ Hành Chu còn giơ tay lên vẫy như mèo chiêu tài, hô lên một tiếng: "Hi~"

Lộ Vân Nhĩ cũng chớp chớp mắt. Hai người chẳng chút xấu hổ, thậm chí còn xem kịch vui đến mức ánh mắt long lanh. Đối với bọn họ, chỉ cần bản thân không thấy ngại thì người ngại là người khác.

Có điều có vẻ biểu cảm xem vui quá xá trên mặt họ hơi quá rõ ràng, khiến ánh mắt của hai người phía dưới dần trở nên nguy hiểm.

Lộ Vân Nhĩ và Lộ Hành Chu? Hoàn toàn không hề hấn gì. Lộ Vân Nhĩ bĩu môi, còn Lộ Hành Chu thò đầu qua hỏi nhỏ: "Anh, đoán xem ai là người cuối cùng dắt được cậu nhóc kia về?"

Lộ Vân Nhĩ vừa vuốt cằm vừa đánh giá, trong khi dưới lầu, thiếu niên đã ngoan ngoãn chuyển từ lòng Lục Trạch sang lòng Trần Lê. Hai nhóm bảo tiêu thì không thèm khách khí, vung tay lao vào nhau. Hai nam chính còn lại thì mặt đối mặt như muốn bốc lửa tại chỗ.

Mà điều khiến hai anh em Lộ gia bối rối chính là trong đầu họ đột nhiên vang lên nhiều giọng nói thiếu niên lồng lộng, âm thanh như thể phát stereo.

Lộ Hành Chu xem đến quên cả chớp mắt. Không thể không nói, nhìn người khác đánh nhau mà không phải mình bị đánh, cảm giác thật là tuyệt.

[Đánh hắn dưới kia kìa, đúng rồi, lên! Ối mẹ ơi, chiêu đó đỉnh thiệt! Khốc liệt quá!]

Cả Lục Trạch lẫn Trần Lê đều trầm mặc trong một khắc ngắn ngủi. Ánh mắt hai người đồng loạt chuyển từ thiếu niên ngoan ngoãn trong lòng mình sang bảo tiêu bên cạnh.

Ngay lúc một trong số bảo tiêu chuẩn bị ra chiêu quyết định, Trần Lê sắc mặt bỗng đen sì, giống như nuốt phải ruồi. Hắn thật sự rất không muốn thừa nhận, người đang múa may tư thế chuẩn bị tung cước kia, đúng vậy, chính là bảo tiêu hắn mang theo.

Bên kia, Lục Trạch thì thật sự chẳng muốn thừa nhận, cái tên đang dẩu mông lao vào đánh nhau bên kia đúng là bảo tiêu của hắn.

Trong lòng hắn, thiếu niên rõ ràng rất không vui khi hai người kia không tập trung vào mình nữa. Cậu ta giơ tay nhỏ nhắn, trực tiếp túm lấy tóc Trần Lê kéo kéo như nhắc nhở: Tôi còn ở đây nha.

Trên tầng, Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, khóe môi cong cong.

[ Vai chính chịu trong truyện này đâu phải kiểu tiểu bạch hoa vô dụng. Cậu ta là một đóa hắc liên hoa chính hiệu, hiện giờ mới là khởi đầu thôi. Đợi đến khi hai người kia ngủ với cậu ta rồi, là sẽ hoàn toàn mê đắm, không dứt ra nổi. ]

Lục Trạch hơi cụp mắt, trong đầu cứ quanh quẩn giọng nói kia, rõ ràng hắn không nghe thấy người nào mở miệng, nhưng những câu kia lại cứ vang lên rõ mồn một.

Lộ Vân Nhĩ ghé sát Lộ Hành Chu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh thấy cái anh mặc áo khoác da kia sẽ giành được người."

Lộ Hành Chu bật cười thành tiếng: "Anh à, ngây thơ quá đi. Để em spoil nhẹ chút cho vui."

[ Trần Lê sớm đã bị công lược gần xong rồi. Kỳ Hoàn sẽ không theo hắn. Cậu ta gửi tin cho Trần Lê chỉ để kích Lục Trạch, tạo cảm giác nguy cơ thôi. Cuối cùng Kỳ Hoàn vẫn sẽ chọn Lục Trạch. ]

Bên dưới, Trần Lê hoàn toàn không dám tin. Hắn cúi đầu nhìn người đang ngoan ngoãn trong lòng mình, Kỳ Hoàn đang mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh như biết nói. Cậu ta mềm giọng nói: "Anh trai, anh có thể thả em xuống được không?"

Lục Trạch lặng lẽ quan sát, không cần biết trên lầu kia đang nghĩ gì, chỉ cần nhìn động tác tiếp theo của Kỳ Hoàn là đủ hiểu lòng cậu ta đang nghiêng về ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!