Chương 153: (Vô Đề)

Secha phát ra những tiếng thở gấp hổn hển, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần xe. Khóe mắt liếc sang một bên, chỉ thấy thiếu niên kia như thể đội vương miện vàng đang đứng ở trên cao, từ trên nhìn xuống, khinh miệt đánh giá toàn bộ tội lỗi hắn đã gây ra.

Lộ Hành Chu nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Gặp được tôi hôm nay có khi là vận may duy nhất đời chú."

Nam nhân há miệng thở dốc, trước mắt chỉ là một mảnh sương mù hỗn loạn. Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự nghĩ có lẽ, mình nên cảm thấy may mắn.

Cậu giao người lại cho vệ sĩ. Chuyện còn lại, Lộ Kỳ Dịch sẽ xử lý sạch sẽ. Dù sao chỉ cần Chu Chu muốn làm gì, anh đều sẽ toàn lực hỗ trợ.

Còn người đàn ông ban nãy đến cầu cứu, giờ cũng chuẩn bị quay về nhà.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn bước chân ra ngoài thực hiện nhiệm vụ lôi người về. Kết quả là không kéo được ai, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn không muốn ai khác phải chịu cảnh tuyệt vọng như mình từng trải qua. Có lẽ chính vì thế mà hắn vẫn luôn làm cho có, không dám thật sự mạnh tay.

Vậy thì vì sao lại đi cầu cứu Lộ Hành Chu?

Chỉ đơn giản là trực giác. Một cảm giác mơ hồ, giác quan thứ sáu mách bảo và suốt bao năm qua, chính giác quan đó đã không biết cứu hắn bao nhiêu lần rồi.

Xe tiếp tục lăn bánh, hướng thẳng về phía mỏ phỉ thúy. Khi đến nơi, nhìn thấy mỏ đá trước mắt, Lộ Hành Chu khẽ nheo mắt. Cậu giơ tay chọc nhẹ vào cánh tay Lộ Vân Nhĩ, nhỏ giọng nói: "Nơi này..."

Lộ Vân Nhĩ mở mắt ra, nhìn về phía mỏ đá rồi khẽ gật đầu: "Bên kia là đống quặng đã bị loại bỏ. Tất cả đều là hàng phế phẩm của chúng ta. Vì đã bị vứt đi, không có giá trị, nên bọn họ liền gom lại đem đến đây như quà tặng."

Đôi mắt của Lộ Hành Chu lập tức sáng rực như biến thành hai viên kim nguyên bảo. Cậu điên cuồng chọc vào cánh tay Lộ Vân Nhĩ, giọng lạc cả đi: "Phế quặng??? Đó là kim phỉ quặng siêu quý phía dưới đấy!!!"

Lộ Vân Nhĩ giật nảy người, nhìn Lộ Hành Chu đầy ngơ ngác: "Em nói cái gì cơ?!"

Không nói thêm lời nào, Lộ Hành Chu lao như bay về phía Lộ Kỳ Dịch. Lúc này, Lộ Kỳ Dịch đang cầm bản đồ địa hình 3D của toàn bộ khu mỏ, tính toán khu vực khai thác cho đợt đầu tiên.

Lộ Hành Chu không khách khí, nhảy thẳng lên lưng anh mình, ghé sát tai thì thầm về phát hiện kim phỉ quặng.

So với phỉ thúy thông thường, kim phỉ quặng có tính chất đặc biệt, phỉ thúy khai thác được có màu vàng kim rực rỡ, bên trong hàm chứa hàm lượng kim nguyên tố cao, giá trị cực kỳ quý hiếm.

Gần đây nhất, một miếng kim phỉ được khắc thành long bài (thẻ ngọc hình rồng) đã được đấu giá lên đến 100 triệu.

Mà màu vàng, đối với người Hoa luôn tượng trưng cho phú quý, quyền lực và may mắn, kim sắc phỉ thúy tự nhiên, càng là đỉnh cao trong giới ngọc thạch.

Nghe đến đây, nụ cười trong mắt Lộ Kỳ Dịch gần như không giấu nổi. Anh đỡ lấy Lộ Hành Chu khỏi trượt xuống, xoa đầu cậu đầy sủng nịch: "Chu Chu đúng là phúc tinh của anh."

Lộ Hành Chu cười toe toét, tự tin gật đầu: "Không sai, em siêu cấp lợi hại."

Lộ Kỳ Dịch buông cậu ra, rồi đưa iPad cho cậu: "Đánh dấu khu vực đi, chuẩn bị khai thác."

Lộ Hành Chu nhìn vào bản đồ địa hình 3D, cầm bút vẽ một vòng lên màn hình, dứt khoát chỉ rõ: "Chính là khu vực này."

Lộ Kỳ Dịch đưa iPad cho người phụ trách bên cạnh, ra lệnh: "Bắt đầu đào khu phế quặng bên kia."

Người phụ trách muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dỗ em trai kiểu này có hơi quá tay thì phải? Nhưng biết làm sao được, người ta là ông chủ.

Đợi đến lúc thật sự khai thác ra được thứ gì đó, người phụ trách gần như không thể tin vào mắt mình, kích động đến suýt bật khóc.

Lộ Hành Chu cẩn thận sờ từng khối đá, cuối cùng rút ra một cục, giơ lên nói: "Khai khối này."

Người thợ lập tức dựa theo phạm vi mà Lộ Hành Chu đã đánh dấu, bắt đầu cắt đá. Chỉ chốc lát sau, một vệt ánh vàng lấp lánh hiện ra, người thợ lập tức phấn khích hét lên: "Kim phỉ thúy! Là kim phỉ thúy!"

Người phụ trách cũng giật mình lao tới, vệt kim sắc ẩn hiện dưới ánh nắng như có ma lực, vô cùng mê người. Người thợ lập tức cẩn thận mài giũa xung quanh, tưới nước để lộ vân đá. Ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu dưới nắng trưa như một lớp ánh sáng thần thánh, đúng là kim phỉ thúy!

Sư phó vui đến mức cười không thấy tổ quốc đâu, hưng phấn nói: "Tuyệt thật! Khai được khối này, tôi có thể ăn nói oai cả năm!"

Lộ Hành Chu gật đầu đầy hài lòng, chỉ thị: "Làm cho ta một chuỗi vòng tay kim phỉ, thêm một mặt dây chuyền khắc rồng lập thể."

Người phụ trách liếc nhìn Lộ Kỳ Dịch, thấy anh khẽ gật đầu, liền lập tức hạ lệnh: "Nghe Chu Chu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!