Chương 151: (Vô Đề)

Lộ Hành Chu mặt không cảm xúc nhìn cánh cửa bí mật, nơi này rõ ràng đâu phải bảo tàng gì chứ...

Cửa mở ra, bọn họ cầm đèn pin đi vào, men theo cầu thang đi xuống dưới. Khi bật đèn lên, bất kể là người xem livestream hay chính Đầu Heo Thịt, suýt nữa đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn bay phách lạc.

Cái quỷ gì đây? Bảo tàng á???

Màu đỏ lẫn đen loang lổ khắp nơi, từng bộ xương khô vặn vẹo vẫn còn sót lại vài mảnh vải rách rưới, trong không khí lơ lửng một mùi máu tanh kỳ quái, giữa căn phòng là một cái đầu lâu bị đè ép xuống.

Bên cạnh còn có một quyển sách, bìa ghi hai chữ: Ký Lục.

Đầu Heo Thịt há hốc miệng thở dốc, quay đầu nhìn về phía Lộ Hành Chu, người duy nhất trong nhóm dường như không hề bất ngờ.

Sắc mặt Liên phu nhân trong thoáng chốc trở nên âm trầm và vặn vẹo, nhưng ngay sau đó, bà lại nở nụ cười kỳ lạ, giọng nói nhàn nhạt: "Xem ra nơi này không phải là bảo tàng trong truyền thuyết, mà đúng hơn... là một chỗ tà môn."

Lộ Hành Chu cầm quyển sách lên đọc. Giọng cậu rất êm tai là loại giọng trong trẻo của một thiếu niên đang trưởng thành nhưng nội dung được đọc ra thì lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

Tà thuật.

Cướp đoạt khí vận.

Lợi dụng việc các cô gái bị đẩy vào cảnh nhà tan cửa nát, rồi đóng giả làm người cứu giúp, đưa họ vào Hồng Quán. Tất cả những điều này, hoàn toàn không giống với bản ghi chép ban đầu.

Rất nhiều người không tin. Đặc biệt là người nhà họ Hồng, họ spam làn đạn rằng: tất cả đều là do Lộ Hành Chu dựng nên.

Lộ Hành Chu không đáp lời, chỉ nhàn nhạt đọc hết nội dung quyển sách. Sau đó cậu đặt nó xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn khắp căn mật thất.

Đáng sợ thật.

Người ác thật đáng sợ a.

Cảnh tượng này khiến Lộ Hành Chu nhớ đến những gì kiếp trước cậu từng nhìn thấy.

Cậu mang quyển ký lục đi, còn những thứ còn lại thì chụp ảnh lại. Đầu Heo Thịt sau khi hoàn hồn, nhìn quanh rồi nói khẽ: "Nơi này..."

Lộ Hành Chu bước lên phía trước, chỉ nói một câu: "Lấp lại đi."

Liên phu nhân lắc đầu, ánh mắt mang theo chút cầu xin nhìn về phía Lộ Hành Chu, nhẹ giọng nói: "Thật ra để lại cũng được mà."

Như vậy, các nàng mới có thể vĩnh viễn được người đời nhớ đến.

Lộ Hành Chu hơi nhướng mày, nhưng chỉ gật đầu: "Cũng được."

Chuyện sau đó đã không còn liên quan đến Lộ Hành Chu nữa. Tuy những cô gái ấy đã chết từ lâu, nhưng các nàng vẫn có thể nói được rất nhiều điều về nơi này.

Sau đó, Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ cùng nhau đến tìm Đặng Mai để chọt điện thoại, bọn họ muốn quay một bộ phim.

Chỉ là độ nổi tiếng của Lộ Hành Chu hiện tại vẫn chưa đủ. Cậu muốn mua một kỹ năng dung hợp đem không gian và linh tuyền kết hợp với nhau.

Sau khi nhận được tin nhắn, Đặng Mai lập tức sắp xếp ổn thỏa, còn bảo đảm với Lộ Hành Chu rằng: Trước Tết, mọi thứ nhất định sẽ chuẩn bị xong xuôi.

Tháng 11 vừa mới bắt đầu, Lộ Kỳ Dịch cũng đã quay về. Anh dẫn theo Phúc Bảo, mà vừa thấy Lộ Hành Chu, Phúc Bảo đã bay vèo một cái, lao thẳng vào lòng cậu.

Nó cất giọng đầy u sầu: "Chu Chu à, mỹ nhân à, chim nhớ ngài muốn chết luôn đó!"

Huyền phượng thì lại đậu trên vai trợ lý Giang. Lộ Hành Chu nhìn Phúc Bảo, rồi lại liếc sang Huyền Phượng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Anh... Đây là Huyền Phượng hả?"

Sao lại có con Huyền Phượng to đùng như vậy chứ!?

Cậu bắt đầu hoài nghi sâu sắc: Không lẽ công ty phong thủy của anh trai mình có vấn đề thật rồi? Bằng không thì sao cứ nuôi con gì là béo ú na con đó?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!