Chương 49: Lão đầu

Sở Chiêu Du cọ tới cọ lui, không phải không muốn đổi đồ bảo vệ khác, y tắm rửa không cho người hầu hạ, quần áo cũng tự mặc, cố gắng không để bị sinh bệnh, cả hoàng cung chỉ có Triệu Kim biết y mang thai.

Chậm rì rì đi vào nội thất, Sở Chiêu Du khẩn trương ném quần áo ném lên giường, bắt đầu lục lọi áo lông chồn của y.

Đâu rồi?

Y thích cái áo này, bảo Tiết công công treo trong tủ.

Sở Chiêu Du tìm một vòng không được, quay đầu thấy quyển《 Đại Sở trị quốc luận 》y quăng đầu giường, Nhiếp chính vương tự mình viết, muốn y học thuộc không sót một chữ, còn muốn kiểm tra.

Hai ngàn chữ hùng hồn, Sở Chiêu Du học hai ngày, chưa tới mức thuộc làu làu, chí ít cũng đọc ra được.

Nhiếp chính vương văn thải trác tuyệt*, mưu lược hơn người, Sở Chiêu Du xem như thơ cổ mà học thuộc, không có gì không vui, chỉ là hơi kỳ lạ.

(văn thải trác tuyệt): sắc thái và phong cách trang nhã, lộng lẫy và đẹp đẽ được thể hiện trong bài viết, nói lên một người giỏi văn.

Luôn cảm thấy hình như Nhiếp chính vương cố ý viết ra để dạy thai nhi!

Tưởng tượng như thế, tâm phản nghịch của Sở Chiêu Du nổi lên, Tiêu Hành hỏi y vài lần, y đều nói chưa học thuộc.

Nhiếp chính vương năm lần bảy lượt đến tẩm cung y mà hỏi, chuyên chọn buổi tối, Sở Chiêu Du nói chưa thuộc, hắn bèn dây dưa không đi, nói muốn tự mình giám sát, có mấy lần suýt nữa nghỉ ở Phúc Ninh Điện.

Coi trọng áng văn này như thế, đêm nay lại đến kiểm tra tiếp?

Không sai, từ khi Nhiếp chính vương cho mình áng văn này, hành vi bắt đầu kỳ quái, như giáo viên chủ nhiệm rỗi việc vậy.

Đây là mấu chốt, đêm nay y phải giải quyết nó.

Sở Chiêu Du vội vàng lại nhìn một lần, bảo đảm mình không quên.

"Còn chưa xong?" Tiêu Hành ở bên ngoài hỏi.

Sở Chiêu Du: "Xong rồi."

Y không tìm thấy áo lông chồn, thấy trong góc có cái gối ủ tay, có thể cho hai tay vào sưởi ấm, vội vàng lấy ra, dùng để che bụng.

Sở Chiêu Du từ nội thất ra, ánh mát Tiêu Hành dừng ở cổ áo cùng cổ tay áo y, nơi đó thêu hải văn, dù là cách thêu hay chỉ thêu, giống cái trên người hắn như đúc.

Vật nhỏ mê mẩn áo bó tay, vừa hay Tiêu Hành cũng thích, kiểu long bào này, khiến cho Sở Chiêu Du thoạt nhìn càng thêm đĩnh bạt lưu loát, thanh thoát động lòng người, như một cây trúc, làm người muốn chặt ngang đem về gối đầu, lại muốn cẩn thận che chở mưa gió.

Tiêu Hành rất vừa ý long bào mới của Sở Chiêu Du, quyết định về sau đều dựa theo cái này.

Hắn liếc mắt nhìn gối ủ ấm trong tay Sở Chiêu Du, kinh ngạc: "Lạnh đến vậy à?"

Hắn nắm đầu ngón tay Sở Chiêu Du thăm dò, sắc mặt ghét bỏ: "Lần sau còn không kiềm chế mà ăn mãi một món, đừng nghĩ đến việc thấy nó trong cung lần thứ hai."

Bóc sơn trà làm tay lạnh như băng, lạnh đến nỗi Tiêu Hành muốn đánh mông y.

Sở Chiêu Du nói ngay: "Không có lần sau, lần này tha trẫm đi."

"Được rồi, đi dùng bữa."

Tiêu Hành đưa Sở Chiêu Du tới Hi Ninh Điện dùng bữa, nơi này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có bàn bát tiên kia dùng tốt, nam mộc trống rỗng, bên trong dùng sứ làm ống dẫn nước, nước ấm chuyển động tuần hoàn giữ ấm đồ ăn.

Ưu điểm chính là bữa cơm này, muốn ăn bao lâu, thì ăn bấy lâu, không cần khác phải đổi bàn hâm lại đồ ăn.

Lần đầu tiên Nhiếp chính vương theo đuổi người ta, thủ đoạn trước mắt cũng không nhiều, chỉ biết gãi đúng chỗ ngứa, mời Sở Chiêu Du ăn cơm.

Sở Chiêu Du không nhịn được, Hồng Môn Yến cũng ăn rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!