Sắc mặt Sở Chiêu Du bỗng chốc biến đổi, hoảng hốt ôm bụng.
Chuyện, chuyện là sao!
Nó nhúc nhích!
Bắt đầu nhúc nhích rồi?
Y ngừng thở chờ đợi vài giây, bụng lại yên lặng, như vừa nãy chỉ là ảo giác.
Tạ Triều Vân thấy sắc mặt Sở Chiêu Du không đúng, cẩn thận nghĩ lại mình nói sai câu nào, chọc Sở Chiêu Du, Nhiếp chính vương không chỉ cho hắn thâm mắt thôi đâu.
"Bệ hạ, ngài không ổn ở đâu?"
"Không, không có." Sở Chiêu Du trấn định, chắc chắn là nhãi con của Nhiếp chính vương không đành lòng để cha ngốc của nó bị lừa, bảo trẫm chủ trì công đạo.
Trẫm nhận được rồi, lập tức xuất phát!
Sở Chiêu Du đẩy phẫn nộ và nôn nóng của mình lên thai nhi bốn tháng, "Tạ tướng quân, trẫm muốn đi xem vị nữ thần y kia."
Thân vệ vội vàng ngăn cản: "Nhiếp chính vương có lệnh, bệ hạ xuất cung cần vương gia cùng đi."
Tạ Triều Vân buông tay, không thể tưởng tượng được Nhiếp chính vương lại như vậy, theo sát sao đi theo y.
Nghĩ đến yêu cầu của vị nữ tử trong phủ, Tạ Triều Vân thở dài, Tiêu Hành muốn khỏi bệnh bao nhiêu, cùng tiểu hoàng đế gìn giữ giang sơn, bây giờ khó xử bấy nhiêu.
"Thần vô năng*."
(ái mạc năng trợ): là trong lòng tuy có quan tâm, thương cảm nhưng không có sức lực mà giúp đỡ.
Sở Chiêu Du nói: "Nhiếp chính vương chỉ là lo lắng trẫm xuất cung gặp nạn, quyết định cùng đi, mà chuyến này trẫm muốn đi Nhiếp chính vương phủ, còn có Tạ tướng quân đi cùng, sao lại không thể? Vị thân vệ này, chẳng lẽ ngươi không tin Tạ tướng quân sao?"
Y lại điểm danh: "Tạ Triều Vân, ngươi nói đi?"
Tạ Triều Vân nghĩ, hiện tại Nhiếp chính vương còn đang xem xét, đưa tiểu hoàng đế sang lại thêm phiền, liền nói: "Thần không vượt lệnh của Nhiếp chính vương được, xin bệ hạ đừng khó xử thần."
Khóe miệng Sở Chiêu Du cong lên: "Trẫm càng muốn khó xử. Hôm nay trẫm không xuất cung được, ngày mai hẹn Tạ cô nương tiến cung ngắm hoa."
Khoé miệng Tạ Triều Vân cứng lại, biết rõ tiểu hoàng đế uy hiếp ngoài miệng, nhưng vẫn không muốn muội muội dính dáng đến "tình địch của Nhiếp chính vương".
Tình địch của Nhiếp chính vương, ai làm người đó biết.
"Thần đưa bệ hạ đi Nhiếp chính vương phủ."
Tạ Triều Vân vừa đồng ý, Sở Chiêu Du lập tức vội vàng hướng về cửa cung, đi vương phủ mấy lần rồi, đường có vài bước, không cần người dẫn đường, không cần chuẩn bị cỗ kiệu, tự y có thể đi.
Tạ Triều Vân nhìn bóng dáng Sở Chiêu Du, nghĩ trăm lần cũng không ra, tại sao hắn thấy mục đích của bệ hạ hình như là đi bắt gian?
Chẳng lẽ giải pháp cho Hợp Tâm Cổ viết trên mặt hắn, bị tiểu hoàng đế nhìn thấy?
Tạ Triều Vân vội vàng chà mặt, chắc chắn là do một đấm kia của Nhiếp chính vương, bản tướng quân không thể khống chế biểu cảm.
Sở Chiêu Du vào Nhiếp chính vương phủ, không tìm Nhiếp chính vương, hỏi nữ thần y ở đâu.
Tạ Triều Vân muốn chỉ hướng khác, Sở Chiêu Du đã đoán xong, nhanh chóng đi đúng đường.
Tiểu hoàng đế hôm nay thông minh quá mức! Tạ Triều Vân mặc niệm "Toi rồi", vừa đuổi theo, vừa sai người đi thông tri Nhiếp chính vương.
Phòng khách Nhiếp chính vương phủ ở phía tây nam, cách cụm kiến trúc chính một con sông nhỏ và hoa viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!