Bốn tháng trước, Tần Phi Trần đến kinh thành, muốn mở rộng tiếng tăm, nhưng vận may không tốt, vừa tới kinh thành Nhiếp chính vương đã ra lệnh chặt chẽ bắt hái hoa tặc, bầu không khí chốc lát bị quét sạch.
Tần Phi Trần tương đối thức thời, không dám làm gì, vừa khéo gặp đươc cơ hội, làm quen với trưởng thôn Tiểu Hà, trưởng thôn thấy hắn khinh công không tầm thường, lại còn ngốc, nổi lên tâm tư dụ dỗ, cùng Trương thái giám biên soạn một câu chuyện tình cảm động lòng người.
Thuốc nổ không dễ chế tạo, Tần Phi Trần bận bịu ba tháng, bỏ tiền bỏ sức, cuối cùng cũng nổ tung được cung điện dưới lòng đất.
Sở Chiêu Du tách ra thẩm vấn người trông coi lăng mộ, lời giải thích cơ bản là giống nhau.
Lúc hỏi đến chuyện vì sao phải hạ độc cho tòng phạm điếc, Trương thái giám nói: "Trông coi kho tàng lớn như vậy, Nhiếp chính vương thì mặc kệ, chúng ta không lấy ra được, trông mà thèm, bàn bạc vài câu cũng được nhỉ? Lưu sinh không có mắt, cứ không cho chúng ta nói, bảo là mạo phạm thần linh chết không toàn thây… Trông coi lăng mộ vốn là khô khan, còn không cho nói, ta và Chu thái giám hợp mưu, nhờ trưởng thôn mua thuốc, cho vào trong cơm ăn."
Sau đó Trương, Lưu hai người trắng trợn không kiêng dè bàn luận làm sao để trộm mộ chia của hưởng phúc, nói càng nhiều suy nghĩ càng ngày càng lệch lạc, ăn nhịp với trưởng thôn Tiểu Hà, quyết định ra tay, Tần Phi Trần xông vào.
Trước khi nổ, Trương, Lưu hai người sợ âm thanh làm chấn động điếc tai, cũng sợ một lần không thành, mọi chuyện bại lộ, dứt khoát tự hạ độc mình luôn, nửa điếc nửa không, tiến thoái thế nào cũng được.
Sở Chiêu Du hỏi: "Thôn dân thôn Tiểu Hà cũng không bị điếc, các ngươi không sợ bọn họ báo quan?"
Trương thái giám nói quanh co: "Tội nô vốn định buổi tối ngày thứ hai thì đi trốn, ai biết xế chiều hôm đó người của kinh thành đến nói phải tu sửa hoàng lăng. Thôn dân thôn Tiểu Hà, chỉ cần đút lót chút ít thì giấu một hai ngày không thành vấn đề."
Tỉ mỉ nghiên cứu thì nơi này còn có một câu chuyện cũ về việc tu sửa hoàng lăng.
Thôn Tiểu Hà cách hoàng lăng gần nhất, tổ tiên thường bị trưng dụng lao dịch. Lúc tiên đế còn tại vị, yêu cầu cực cao với lăng mộ của mình, sai khiến quan nhỏ độc ác giám sát công việc, những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh của thôn Tiểu Hà đều bị bắt đi, không đạt tới yêu cầu thì hơi một tí là đánh chửi, gần như nhà nào cũng có người thân chết vì tu sửa hoàng lăng.
Cung điện dưới lòng đất của tiên đế bị trộm, thôn dân Tiểu Hà kinh hoảng đồng thời cũng đều cảm thấy xả được cơn giận, phối hợp giả câm vờ điếc một ngày không phải việc khó.
Sở Chiêu Du nhức đầu xoa xoa trán, kẻ cầm đầu có ba người, hai người sa lưới, trưởng thôn đang lẩn trốn, ba người này động cơ kiếm tiền tài rõ ràng, xử trí theo luật.
Tần Phi Trần là đồng lõa, tuy rằng vô tội, nhưng coi thường hoàng quyền, cũng không thể nói là vô tội, Sở Chiêu Du giao cho gã làm vài việc và dùng tiền chuộc tội.
Cuối cùng, y còn phải thay tiên đế bồi thường thôn dân thôn Tiểu Hà.
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, sau khi bổ sung lại cung điện dưới lòng đất xong thì tu sửa qua loa hoàng lăng một chút, phần lớn ngân lượng phân cho thôn Tiểu Hà, mượn cớ tu hoàng lăng để xây mới nhà dân cho thôn Tiểu Hà một lần luôn.
Trẫm tự mình giám công, tăng lương, tạm thời nhận chức trưởng thôn Tiểu Hà.
Tước hiệu này khá tốt, sửa chữa nhà dân có ý nghĩa hơn tu hoàng lăng nhiều.
Người đứng đầu Đại Sở nhanh chóng chuyển trọng tâm công tác nửa năm trước, đi vào con đường giúp đỡ người nghèo.
Sở Chiêu Du nắm bàn tay, chờ mai Nhiếp chính vương rời đi là y có thể nhận chức thôn trưởng rồi.
Buổi tối, Sở Chiêu Du mặt ủ mày chau nói: "Trẫm thật sự vô dụng, xin lỗi liệt tổ liệt tông."
Tiêu Hành ôm Sở Chiêu Du ngủ hai ngày, chỉ hận mỗi việc nơi này không phải kinh thành, mà là lăng tẩm của tiên đế, hắn xoa xoa đầu Sở Chiêu Du: "Nếu bệ hạ biết mình không giúp được gì, ngày mai hồi kinh cùng bản vương."
Sở Chiêu Du âm thầm nhe răng, trẫm chỉ là khiêm tốn một chút, ngươi dám cho là thật, nhưng lời Nhiếp chính vương nói "Ngày mai hồi kinh" làm cho y cực kỳ vui vẻ, tạm thời không ngại bị tổn thương vài câu.
Y khá là trân trọng chui vào chăn, Nhiếp chính vương hu tôn hàng quý* cùng y ngủ trên giường rách nát, ổ chăn ấm áp thoải mái, buổi tối ngày mai y lại phải ngủ một mình.
*Bản gốc là nhưng cụm đúng phải là nghĩa là người có địa vị cao nhân nhượng người yếu thế hơn.
Ngoài dự tính, Sở Chiêu Du vậy mà có chút không nỡ.
Tiếp theo, y sẽ phải ngốc ở đây ba tháng thậm chí lâu hơn nữa, y hi vọng Nhiếp chính vương đừng đến núi Hoa Linh, nhưng vừa nghĩ đến thời gian dai dằng dặc mà cô độc này, cũng hơi khó chịu. Có lẽ đến một ngày các đại thần phát hiện ra không có hoàng đế cũng không ảnh hưởng triều chính, Nhiếp chính vương sẽ có thể mở ra cốt truyện nam chủ của hắn.
Sở Chiêu Du nghĩ, trẫm thật sự rất cố gắng giúp ngươi khiến tiên đế tức chết.
"Ngươi ghét tiên đế, vậy có chán ghét trẫm không?"
Y nói rất nhỏ, thật ra suy nghĩ một chút là biết, Nhiếp chính vương trước đây rất phiền ghét tiểu hoàng đế, lúc đầu thì chẳng quan tâm, sau đó uy hiếp đe dọa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!