Chương 42: Hồng y (áo đỏ)

Mưa lạnh tí tách, Sở Chiêu Du ngồi dậy, cuộn tròn trên giường, trong bóng tối ngửa đầu nhìn Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành một thân hắc y hoà vào bóng đêm, chỉ có ngọc khấu trên đai lưng sáng loè loè. Sau khi hắn hạ triều, bỗng nhiên rất muốn gặp Sở Chiêu Du, sắp xếp xong việc quan trọng, một mình lẻ loi đi vào Hoa Linh sơn.

Cưỡi ngựa nửa ngày, tới gần Hoa Linh sơn mới phát hiện nơi này đang mưa, Tiêu Hành không tìm dù, gửi ngựa dưới chân núi, dùng khinh công bay lên.

Hoàng lăng phòng thủ nghiêm mật, an tĩnh mà lạnh lẽo. Long uy tầng tầng lớp lớp, là nơi Sở Chiêu Du ở.

Khi Tiêu Hành tiến vào nghe được hai gã thủ vệ nói chuyện phiếm, nói trộm mộ võ công không thấp, hắn hối hận không phái thêm vài người thủ hoàng lăng, vật nhỏ sẽ không cần ở lại chỗ rách nát này, đêm cũng ngủ không yên.

Quần áo ướt đẫm, trời lạnh, Tiêu Hành cũng không dám tới gần Sở Chiêu Du, đứng cách hai bước, như đứng thành một bức tượng.

Sở Chiêu Du cất tiếng, thanh âm mềm mại: "Ngươi tới làm gì?"

Tiêu Hành sửng sốt, hắn đã chuẩn bị nghe Sở Chiêu Du tức giận chất vấn, kết quả lại là âm thanh tốt tính ngoài dự đoán.

Hôm trước bọn họ vừa cãi nhau một trận, sau đó Sở Chiêu Du không phải không để ý tới hắn, chỉ là nói chuyện hung hăng.

Sở Chiêu Du mềm như vậy, nhất thời Tiêu Hành muốn ôm Sở Chiêu Du vào ngực hung hăng sờ một trận. Hắn nhớ đến đêm ở lại Phúc Ninh Điện cũng vậy, Sở Chiêu Du tự giác lăn vào ngực hắn, ôm thật chặt.

Sở Chiêu Du ban ngày không giống với ban đêm.

Tiêu Hành kết luận, nội tâm cảm thấy sau này nên tới vào buổi tối.

Hắn tìm lý do: "Bổn vương cùng tiên hoàng có thù, nhưng địa cung không phải bổn vương đào, sợ có vài người cố ý để lại chứng cứ hướng về bổn vương, bổn vương muốn đích thân xoá bỏ hiềm nghi."

Nhiếp chính vương ra vẻ đạo mạo, vẻ mặt chính trực, tự tiện xông vào tẩm điện không chút áy náy.

Sở Chiêu Du mím môi, thì ra là y ảo giác.

Ánh mắt khi Nhiếp chính vương mới vừa vào, đáng sợ tới mức làm y giật mình, cho rằng Lục Hoài Thiện là người của Nhiếp chính vương, truyền nội dung trong quyển đồng cho Nhiếp chính vương, sau đó thả người vào "Giải cổ".

Sở Chiêu Du vuốt vuốt chăn, trách y xem xong quyển đồng quá chột dạ, mới có thể nghĩ linh tinh.

Y chần chờ một chút, hỏi: "Nhiếp chính vương rất ghét phụ hoàng?"

Cả đời này Tiêu Hành cũng không nghĩ mình sẽ bước vào hoàng lăng Sở thị, nghe Sở Chiêu Du hỏi, gân xanh trên trán nổi lên, vẫn chọn nói thật: "Thù không đội trời chung, nhưng không liên quan đến ngươi."

Sở Chiêu Du xịu mặt cúi đầu, Tiêu Hành quả nhiên biết chuyện Hợp Tâm Cổ, có lẽ trước đây không liên quan đến y, nhưng sau khi mang thai, thù hận này đúng là có quan hệ với y.

Làm sao Tiêu Hành chịu được việc bị tiên hoàng tính kế lần thứ hai?

Y chậm rãi "À" một tiếng, "Vậy ngươi tới phòng trẫm làm gì?"

Tiêu Hành: "Xem hết hoàng lăng, chỉ có chỗ bệ hạ là tốt nhất."

Sở Chiêu Du nghe ra một chút khẩu khí "Lâm hạnh", trừng lớn mắt: "Ngươi còn muốn… đuổi trẫm ra??"

Trẫm đang mang thai đó!

"Không cần."

Cùng nhau ngủ à, miễn cưỡng được, Sở Chiêu Du nhìn lướt qua Nhiếp chính vương, khiếp sợ: "Ngươi cởi quần áo làm gì! Ta không cởi!"

Tiêu Hành ngừng động tác, biểu tình kỳ dị: "Quần áo của bổn vương bị ướt."

Sở Chiêu Du bị nhìn đến đỏ mặt, tối nay y bị làm sao vậy, "Trẫm nói vậy thôi."

Tiêu Hành vốn định tìm đại bộ quần áo của Sở Chiêu Du tròng lên, bỗng nhiên không muốn nữa, hắn cầm khăn lông lau nước, thân trên trần trụi, trước ánh mắt không thể tin được của Sở Chiêu Du, xốc chăn chui vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!