Nhiếp chính vương phủ, thư phòng tắt đèn, cửa sổ lớn ba mặt sâu thẳm âm u gió lạnh.
Khung cửa sổ ánh lên hình dáng mơ hồ, góc cửa sổ kêu ken két, bóng người vẫn chưa hề nhúc nhích.
Tiêu Hành dựa cửa, ánh mắt xuyên qua rừng trúc, nhìn về hướng Phúc Ninh Điện.
Gió lạnh thổi khiến hắn tỉnh táo một chút, bắt đầu chú ý những chi tiết bị bỏ sót.
Như là khi hắn vừa xông vào, ánh mắt Sở Chiêu Du rõ ràng không lạnh lùng như vậy, không vì hắn phá cửa vào mà phẫn nộ hay sợ hãi. Tiêu Hành nhắm mắt, ngón cái chuyển đến thắt lưng Song Yến trên eo.
Không biết có phải hắn nhớ nhầm hay không, lừa mình dối người nghĩ ánh mắt lạnh lùng trừng trừng của người ta thành ỷ lại mang theo kinh hỉ.
Tiêu Hành ảo não đấm cửa sổ, vì sao mình không nhìn kỹ hơn, nhìn rõ rồi, sẽ không nói lời tổn thương như vậy nữa.
Nhưng hắn cũng biết rõ, hắn luôn như vậy, Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc, đối mặt với Sở Chiêu Du lại không khống chế được mà xúc động, giống như chậm một bước, hắn sẽ thua Sở Chiêu Du.
Tại sao lại như vậy? Hắn lo được lo mất quá mức, như thể sáng mai vừa mở mắt sẽ bị Sở Chiêu Du vứt bỏ.
Nhưng Sở Chiêu Du vẫn luôn sinh hoạt trong lòng bàn tay hắn, hắn không buông tay, thì vĩnh viễn trốn không thoát.
Tiêu Hành nghĩ đến đau đầu, cuối cùng đổ hết tại Sở Chiêu Du thích hát tuồng.
Tất cả hí khúc trên đời, qua tai Tiêu Hành, đều là ý ly biệt.
"Tối thui, làm gì thế." Tạ Triều Vân hùng hùng hổ hổ thắp đèn thay Tiêu Hành, thư phòng lập tức sáng như ban ngày.
"Mở cửa sổ làm gì, lạnh chết đi được." Hắn đẩy Nhiếp chính vương ra, như mẹ mà đóng cửa sổ, khi xoay người, khóe miệng giương lên vui sướng khi người gặp họa, "Ta nói sao lúc ngươi rời đi cọ tới cọ lui, một thân hắc y ta không thấy chỗ nào không ổn, giờ nhìn ra thắt lưng này là đồ mới nè."
Giả vờ như thật, mồn vẫn bô bô, tốn công vô ích*.
: có nghĩa là làm việc đáng tiếc, lãng phí, vô ích
Tiêu Hành nghe vậy, không tự nhiên dùng năm ngón tay chế trụ Song Yến, ngăn lại khối ngọc kia.
"Muộn như vậy còn tới làm gì."
"Ta không tới sợ ngày mai ngươi treo cổ trên xà nhà mất." Tạ Triều Vân gần đây cà khịa Nhiếp chính vương cực kì vui vẻ, hắn phát hiện Nhiếp chính vương cố ý tìm mắng, chỉ cần là chuyện về Sở Chiêu Du, ngươi mắng hắn một trăm câu, hắn cũng chỉ yên lặng nghe, không phản bác, cũng không thay đổi, lần sau còn dám.
"Ai, nghe nói có vài người lợi dụng chức vụ, lúc bản tướng quân đi phía nam, hận không thể cầm gậy đuổi người đi, không thông tri ai cả. Mình xuất chinh liền giả mù sa mưa, hỏi hoàng đế muốn ra khỏi thành nghênh đón Triệu phu nhân hay không. Không phải là muốn bệ hạ tiễn hắn sao, miệng lại không nói, mang theo mấy ngàn kỵ binh bày uy có ích lợi gì. Bị thương thì mắt trông mong gấp gáp trở về ăn sinh nhật tiểu hoàng đế, sợ vết thương lành nhanh quá không bán thảm được, liều mạng lăn lộn."
Đó là sau khi Tạ Triều Vân trở về, uống rượu với Tiền Thế Thành nghe hắn nói. Tiền thế thành đương nhiên chỉ hiểu bên ngoài, phương diện khác đều do hắn nghiền ngẫm, nhưng nhìn phản ứng của Nhiếp chính vương, tám chín phần là đúng.
Nhiếp chính vương càng ngày càng thú vị, Tạ Triều Vân khẩn cầu các tiểu quốc xung quanh đừng rảnh rỗi sinh nông nổi quấy rầy biên cảnh, hắn muốn sống yên ổn ở kinh xem kịch.
Hắn nhìn Nhiếp chính vương đã 28 tuổi rồi còn chưa gả được, nổi lên cảm giác làm mẹ, "Ta hỏi ngươi, ngươi không nói người ta hiểu được sao? Y không biết, cưới vợ sinh con có gì sai? Ngươi chờ trước khi chết ôm con người ta, làm người tốt đến cùng, phong làm thái tử."
Tạ Triều Vân nói nhiều như vậy, rốt cuộc chọc giận Nhiếp chính vương.
Trán Tiêu Hành nổi gân xanh: "Y dám sinh!"
Khi hắn ý thức được bị Tạ Triều Vân hố, chỉ còn mấy tháng, Sở Chiêu Du làm sao mà kịp, mạnh miệng nói: "Không còn kịp rồi."
Tạ Triều Vân: "Ý là sau đó ngươi muốn mang theo bệ hạ?"
Âm thanh của hắn khi có khi không: "Thời gian còn lại làm gì cũng được, ngươi hỏi bản thân, cam tâm không?"
Tiêu Hành im lặng, làm sao cam tâm, lão hoàng đế tính kế, hắn thích con của kẻ thù, còn sợ mình mệnh ngắn không dám nhắc đến.
Tạ Triều Vân mỗi ngày nhảy nhót khuyên hắn, vì sao không thay hắn nói cho Sở Chiêu Du, cũng là vì có cùng băn khoăn thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!