Chương 38: “Ngươi có bệnh à?” (Ngươi bị khùng hả?)

Chuyện Sở Chiêu Du mang thai, chính y còn không tiếp thu được, càng không dám nói cho dì, nhưng y đã biết những người trẻ tuổi chưa kết hôn đã có con nghĩ gì rồi.

Mơ hồ, mình còn không rõ, sợ trưởng bối lại tới hỏi.

Trước khi hồi cung, y dặn dò Triệu Kim đừng nói, để y tìm cơ hội thích hợp, khỏi khiến dì lo lắng.

Địch Yến chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn ở Phúc Ninh Điện, sợ Sở Chiêu Du phong trần mệt mỏi một ngày, đói đến ngực dán vào lưng.

Hồi cung đêm đã khuya, sương sớm đã đọng, sương hoa trong suốt dưới mái hiên.

Trên bàn có một chậu thịt dê sôi sùng sục, Sở Chiêu Du không cố gắng, vừa ngửi thấy liền nôn.

Lúc này y biết rõ không phải là tâm bệnh, tình trạng nôn khan sẽ hết sau hai tháng.

Ngoài khó chịu còn thấy hơi ngại.

Sở Chiêu Du nhất thời không khống chế được biểu tình, vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Địch Yến nóng nảy: "Sao lại nôn, giống y như lúc nương ngươi mang thai ngươi, Triệu Kim, rốt cuộc sao lại thế này, hôm nay nếu ngươi lại giả ngốc cho qua chuyện, lập tức về Lương Châu cho ta, ngươi cùng chủ tử Triệu Thành ngủ ngoài đường đi!"

Triệu Kim: "A?" có liên quan gì đến tướng quân đâu.

Triệu Kim nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du đang khó chịu, hắn không chịu nổi áp lực từ ánh mắt của Địch Yến, nói.

"Bệ hạ mang thai."

Sở Chiêu Du che mặt, nhắm mắt giả chết.

"Giỡn gì vậy, Chiêu Du không phải cô nương, ta từng thay tã cho y." Địch Yến trừng mắt, cháu trai của nàng không có khả năng nữ giả nam trang, nam.

Sở Chiêu Du: "Dì……"

Địch Yến tâm mềm nhũn, lập tức xoa đầu y: "Không phải dì nói ngươi không tốt, ngươi có thể mang thai…… Ngươi mang thai?"

Nàng ngẩng đầu không thể tin, ánh mắt hết nhìn Triệu Kim rồi nhìn Sở Chiêu Du, hai người đều không phải loại người có thể lôi chuyện này ra giỡn, nàng nhanh chóng bỏ qua vấn đề làm sao nam tử mang thai được, suýt nữa cắn nát răng, giận dữ hỏi: "Nói cho dì, ai làm?"

Hiềm nghi đầu tiên nhảy ra trong đầu là Nhiếp Chính Vương.

"Súc sinh!" Địch Yến nhéo lòng bàn tay mắng.

Sở Chiêu Du yên lặng nhìn nàng, rõ ràng y còn chưa nói, vì sao lại cảm thấy dì đang mắng riêng người nào đó?

"Dì đang nói ai?" Sở Chiêu Du thử, dễ đoán vậy sao?

Địch Yến tươi cười: "Chiêu Du, không phải sợ, nói cho dì."

Nàng nhìn chằm chằm bội kiếm ở eo Triệu Kim, năm ngón tay nắm chặt cạnh bàn, đầu tóc sắp bốc cháy.

Sở Chiêu Du giương lên biểu tình cao thâm khó đoán, buồn bã nói: "Thánh nhân vô phụ, cảm thiên mà sinh."

Cháu trai ngươi sắp sinh một đại nhân vật khai thiên tích địa, cảm động không?

Địch Yến từ ái xoa đầu hắn: "Ngươi muốn nói cha đứa bé là thần tiên, hay là muốn nói dì già rồi nên bị ngốc?"

Nói là ý trước thì xem trọng Tiểu Hắc quá.

Sở Chiêu Du rũ mắt, mu bàn tay vô ý thức xoa nóng long bào, "Là người ngoài cung."

Địch Yến nhanh chóng nói tiếp: "Không phải Tiêu Hành?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!