Ngày thứ hai Nhiếp chính vương đi.
Sở Chiêu Du cố gắng vào triều, phê tấu chương, bàn luận việc trị quốc.
Có người đang dốc toàn lực trên chiến trường, làm sao y có thể gây cản trở?
Hai mươi hai năm kinh nghiệm trong cuộc sống hiện đại vẫn còn, y từng được tiếp thu những tri thức một cách tiện lợi mà người cổ đại không thể sánh được, đến nay vẫn có thể chăm sóc đất nước mưa thuận gió hoà.
Chỗ không hiểu cũng vẫn có, y sẽ trực tiếp hỏi các đại thần, tóm được ai thì hỏi người đó, sau đó liền kinh ngạc phát hiện, mấy đại thần lần trước đánh tám gậy không thả ra một cái cái rắm bây giờ lại có thể đối đáp trôi chảy những vấn đề tương tự.
Sở Chiêu Du mỉm cười khép lại tấu chương, tốt lắm Nhiếp chính vương.
Trước khi đi đùa giỡn trẫm một trận, đường làm quan rộng mở đúng không?
Sở Chiêu Du tức giận gọi đệ nhất chân chó của Nhiếp chính vương – Tiền Thế Thành đến.
"Rốt cuộc U Châu xảy ra chuyện gì? Ngươi nói thật cho trẫm."
Tiền Thế Thành nhanh chóng đáp lại: "U Châu Ngụy Sử mưu phản."
Hai bàn tay tinh tế của Sở Chiêu Du mở ra một quyển thánh chỉ, cầm lấy bút ở bên cạnh chấm mực, dừng ở khoảng trống trên thánh chỉ: "Tiền thống lĩnh làm việc vất vả, công lao ngày càng nhiều, trẫm nạp cho ngươi mấy tiểu thiếp, thế nào?"
Nói đoạn hạ bút, vừa viết vừa nói: "Bảy người được đấy, Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh…"
"Bệ hạ, không được!" Tiền Thế Thành kinh hãi biến sắc, "Thần bị vợ đánh gãy chân rồi ai đến bảo vệ hoàng cung an toàn!"
"Ngươi có nói hay không?"
Trong lòng Tiền Thế Thành âm thầm kêu khổ, tại sao Nhiếp chính vương không phái hắn đi phía nam, để Tạ Triều Vân ở lại kinh thành.
"Ta nói. Thật ra là liên quan đến nhóm ăn mày lần trước bệ hạ gặp ở cửa cung. Nhiếp chính vương tra ra bọn họ là mấy tên vô lại lẩn trốn từ Dự Châu đến đây, bọn họ được thuê vận chuyển lương thực từ kho lúa trong quan phủ Dự Châu ra bên ngoài, bởi vì giở mánh khóe lừa đảo nên bị kẻ cầm đầu mắng, ghi hận trong lòng, trộm mấy túi lương thực nhân màn đêm chạy trốn.
Kết quả phát hiện mình chọc phải người không thể chọc, luôn có người ở đuổi theo bọn họ, trốn một đường đến kinh thành tị nạn."
Sở Chiêu Du: "Không còn gì khác?"
"Ừm." Tiền Thế Thành đáp một tiếng.
Sở Chiêu Du phút chốc đứng lên: "Nói cách khác, Nhiếp chính vương đi Dự Châu, có binh không có lương thực, gian tế cũng chưa bắt được?"
Tiền Thế Thành trong lòng đã có dự tính trước: "Vương gia chắc chắn là có biện pháp."
"Hắn điều động lương thực từ nơi khác?"
"Ầy… Chắc thế?" Tiền Thế Thành thầm nói ta không biết mà.
Lúc ăn cơm Sở Chiêu Du vẫn còn tức giận, Nhiếp chính vương bị cái gì vậy, sao có thể để cho đại quân chịu đói cùng hắn?
Vừa nghĩ tới bọn họ đang phải chịu đói, Sở Chiêu Du cũng nuốt không trôi.
Không phải ai cũng giống Nhiếp Chính Vương, có thể một hai ngày không ăn cơm mà thân thể vẫn cường tráng!
Địch Yến yên lặng thầm đếm đến hai mươi, chén cơm Sở Chiêu Du bưng trong tay kia vẫn chưa ăn miếng nào.
"Dì làm cơm, không hợp khẩu vị?"
"Không phải! Trẫm đang… sầu."
"Sầu cái gì, sầu chuyện trên triều? Không phải vẫn thuận lợi sao?" Thật sự là thuận lợi đến mức Địch Yến hoài nghi chuyến mình đến làm gì, hưởng phúc với cháu ngoại trai hoàng đế à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!