Chương 23: Uống thuốc

Sở Chiêu Du uống một hớp nước, nghe không rõ Tiêu Hành đang nói cái gì, yên lặng che lỗ tai, cái vị Nhiếp chính vương kia có thể ngưng cãi nhau bên ngoài tẩm cung của trẫm không.

"Tiết công công, tiếp chỉ."

"Bệ hạ mời nói."

"Ban thưởng Ngụy Sương Sương một bát nước đường, hai hộp trâm ngọc để bày tỏ sự hổ thẹn của trẫm đối với việc Chương Hồi Cát. Nhớ đừng vào Ngụy phủ, tuyên chỉ trước mặt mọi người." Sở Chiêu Du cầm lấy ngọc tỷ, cười híp mắt in xuống.

Chuyện này khẳng định không có cách nào tuyên bố đúng với sự thật, Chương Hồi Cát là tên mật thám âm mưu hành thích vua, hiện tại đang ở trong địa lao của Nhiếp chính vương, trước kia y đâm một đao cũng đã hết giận, còn lại thì cũng không quản được. Thái hậu có thể làm ra việc này, tám phần mười sẽ không để cho bọn họ tìm ra chứng cứ thông đồng với địch để xử lý.

Sở Chiêu Du nói bản thân tâm tính không tốt, đừng tưởng rằng Ngụy Sương Sương là nữ mà y không dám ra tay.

Tinh sổ từng cái từng cái một.

"Nước đường?" Tiết công công nghi hoặc, muốn hạ độc à?

Sở Chiêu Du khẳng định: "Chính là nước đường."

"Nô tài lập tức đi chuẩn bị."

Tiết công công ra ngoài vừa vặn gặp Nhiếp chính vương đang đi vào, bị cản lại tra xét thánh chỉ.

Tiêu Hành nhìn lướt qua, ném về cho Tiết công công, "Tiền Thế Thành, cùng Tiết công công đi tuyên chỉ."

Tiền Thế Thành: "Tuân mệnh."

Trên đường đi Tiền Thế Thành lén lút hỏi Tiết công công: "Bên trong viết cái gì, bắt hết người Ngụy phủ lại?"

Hôm qua Tiết công công ăn ở Ngụy phủ, bị đau bụng, không thể đi theo bệ hạ, hiện giờ đầu óc cũng không theo kịp.

"Bệ hạ ban thưởng cho Ngụy tiểu thư."

"A?" Tiền Thế Thành vỗ vỗ cái trán, vậy mình đi làm gì, chủ nhân bắt mình đi xem tiểu hoàng đế người ta khoan hồng độ lượng đến thế nào à? Đây không phải là minh chứng cho việc Nhiếp chính vương hỉ nộ vô thường thì còn cái gì nữa?

Đến cửa Ngụy phủ, một nhà già trẻ đi ra tiếp chỉ, Tiết công công vừa đọc xong thánh chỉ, Ngụy Sương Sương phút chốc xụi lơ trên đất, cả người run như cầy sấy.

Rõ ràng Thái hậu nương nương nói không có việc gì cơ mà, tiểu hoàng đế xảy ra chuyện cũng không ai quan tâm, đến lúc đó đó cô cô lại làm bộ ra mặt thay tiểu hoàng đế, khuyên y không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn…

Tiết công công: "Ngụy tiểu thư, uống đi."

Tiền Thế Thành vừa nhìn thấy sắc mặt Ngụy Sương Sương trắng bệch, bỗng nhiên hiểu được, giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương*, Ngụy Sương Sương trong lòng chột dạ, nàng nghĩ rằng trong nước có độc, cho dù chưa phát tác ngay lập tức nhưng vĩnh viễn sẽ khiến lòng nàng vướng bận, nghi thần nghi quỷ.

*, : cùng là một người, một vật, có thể là thứ tốt với người này nhưng lại là xấu với người khác. (Trong bản gốc hai chữ  bị mất nhưng vì đây là hai câu cố định nên mình tự động hiểu là như thế này.)

Cho dù đây thật sự chỉ là một bát nước đường.

Trong tay bệ hạ không có thực quyền, nhưng có thể tứ lạng bạt thiên cân*.

*: không phải làm gì nhiều mà vẫn dễ dàng đánh bại được kẻ khác.

Tiền Thế Thành lập tức ra vẻ ác độc dữ tợn hù dọa: "Ngụy tiểu thư không uống, thì đừng trách mạt tướng không khách khí."

Ngụy Sương Sương thấy Tiền Thế Thành dẫn theo người đến, liền biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nàng không khỏi nghĩ đến ở trong miếu Nguyệt lão, bệ hạ nói với nàng —— có thù tất báo, dễ giận chó đánh mèo.

Thái hậu vốn tính toán để Chương Hồi Cát bắt cả Ngụy Sương Sương để tránh hiềm nghi, thế nhưng Ngụy Sương Sương sợ thanh danh bị bêu xấu, tự ý thay đổi kế hoạch, muốn mượn cớ đau bụng để sớm rời đi.

Thái hậu và bệ hạ, ít nhất nàng cần phải làm theo một trong hai… Nàng không nên tự cho mình đúng, bị hoàng đế nhìn ra rồi mà vẫn tiếp tục liều mạng. Ngụy Sương Sương nhắm mắt lại, nước đường trôi xuống cổ họng, lạnh lẽo thấu xương.

Ngụy Trác trầm mặt, hỏi Tiết công công: "Xá muội đã làm sai điều gì, kính xin Tiết công công báo cho, bằng không thần phải tiến cung thỉnh Thái hậu làm chủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!