Sở Chiêu Du mơ thấy một cái lò sưởi lớn, toả ra hơi thở ấm áp quen thuộc, lập tức dựa vào.
Có vài người ngủ một mình thì đàng hoàng, hai người thì làm trời làm đất.
Sở Chiêu Du chính là loại này, nửa thân trên sáp vào Tiêu Hành, thường chen chen hướng ra ngoài, nếu không phải Tiêu Hành to con, đã sớm bị chen rớt xuống long sàng.
Tiêu Hành theo bản năng muốn gỡ Sở Chiêu Du ra, thậm chí muốn đạp y bay xuống đất.
Khi bàn tay khó khăn chạm vào người, ý muốn ban đầu bỗng thay đổi, một tay khóa eo Sở Chiêu Du, như chờ chim sẻ mắc lưới, vụng về ngừng thở, người trong lòng cuối cùng không động đậy nữa.
Một tay có thể ôm trọn.
Nhiếp chính vương giật ngón tay, hô hấp căng thẳng.
Con rối nhỏ trong tay hắn, hô hấp nhẹ nhàng, nơi nào cũng mềm, dù đè lên người hắn cũng không thấy nặng.
Nhưng con rối nhỏ rõ ràng ăn cũng không ít.
Tiêu Hành nghĩ đến hai bữa cơm trưa tối của Sở Chiêu Du, nói là ngàn quân càn quét cũng không quá.
Gầy như vậy, trước đây Thái Hậu không cho y ăn no?
Lòng bàn tay chà dây buộc trong quần áo của Sở Chiêu Du, vẫn là vải mỏng mặc mùa hè, lần trước nghênh đón Tạ Triều Vân hồi triều, long bào của Sở Chiêu Du cũng không chống lạnh.
Nội thị giám năm nay sao lại thế này? Cắt xén đến trên đầu hoàng đế?
Chỉ vài suy nghĩ ngắn ngủi, Nhiếp chính vương đã muốn thay hết đám người ở nội thị giám từ trong ra ngoài.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, từ góc độ này, chỉ có thể thấy lông mi y vừa dài vừa cong, thâm tình mời gọi. Khi y cười, nhìn ai cũng liếc mắt đưa tình, nhắm mắt lại, cũng thỏa mãn giống người bảo vệ trong lòng.
Dù thế nào, Sở Chiêu Du đều khiến người yêu thích.
Tay phải vô thức ôm Sở Chiêu Du, Tiêu Hành bỗng nhiên cả kinh.
Hắn tới gần con rối nhỏ vốn chỉ muốn làm chậm cổ độc tái phái, tay ôm y còn ra cái giống gì?
Nhiếp chính vương kiên định nhắm mắt lại, quên dịch tay trái ra, càng quên mất một canh giờ sau phải đánh thức Sở Chiêu Du dậy phê tấu chương.
Sở Chiêu Du mơ mơ màng màng cảm thấy có ngọc khấu hình tròn cộm y, y không chút do dự duỗi tay sờ soạng cởi bỏ.
Sau đó vừa lòng cọ mặt.
Sở Chiêu Du ngủ sớm, dậy cũng sớm, bên hông như có xích sắt cùm y lại, vừa mở mắt, y đã nhìn thấy vải vóc màu đen.
Sở Chiêu Du đầu óc hồ đồ, hoảng hốt cho rằng mình trở lại ngày đó, y oán giận bẻ cánh tay bên hông.
Tiêu Hành chưa thanh tỉnh, phản xạ có điều kiện khống chế tay Sở Chiêu Du, giống như bắt trộm.
Cổ tay đau xót, Sở Chiêu Du đột nhiên tỉnh táo.
Sao Nhiếp chính vương nằm trên giường của y!
Còn có! Y vừa cởi thứ gì!
Sở Chiêu Du như gặp địch, đai lưng của Nhiếp chính vương phức tạp như bát quái trận, y vừa đụng vào đã cởi được, phải giải thích sao đây!
Y trừng mắt, nhìn Tiêu Hành vừa động mi tâm, hoảng hốt cuốn chăn rơi xuống giường.
Trong chăn bao gồm Nhiếp chính vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!