Đã là Xuân Hoa quận chúa, tất nhiên không thể quay về Cảnh vương phủ làm nha hoàn, từ đó thế gian không còn nha hoàn Xuân Hoa nữa, chỉ có cháu gái của Trấn quốc công danh tự Tiêu Xuân Hoa.
Tiêu Hoằng Kiếm thấy tổ phụ mang Xuân Hoa vào cung nên cho rằng gã rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về, còn mừng rỡ chạy vòng quanh phủ không ngừng. Ai ngờ sau khi Xuân Hoa dạo quanh hoàng cung lại biến thành biểu muội của mình, trong đám tôn tử của Trấn quốc công có thêm một vị cháu gái. Cái tin này như sấm sét xé trời giáng thẳng vào Tiêu Hoằng Kiếm làm gã tiêu tan giấc mộng.
"Xuân, Xuân Hoa quận chúa, tứ hôn với Cảnh vương?". "Từ tình nhân biến thành huynh muội" Tiêu Hoằng Kiếm hoàn toàn không thể tin điều gã nghe thấy, nhìn Xuân Hoa vận trang phục quận chúa được ngự ban đứng sau lão Trấn Bắc hầu, gã cảm thấy chuyện hoang đường nhất thiên hạ chắc chỉ có chuyện này thôi.
Bởi vì dáng người của Xuân Hoa quá đặc biệt, trang phục quận chúa có sẵn nàng mặc không vừa, Ninh An đế bèn sai người chuyên chế may gấp cho Xuân Hoa tất cả phục sức quận chúa, còn cấp cho Xuân Hoa một đống đồ cưới, để nàng trước ở tạm tại Trấn Bắc hầu phủ, chờ phủ quận chúa chuẩn bị xong sẽ dọn qua. Về phần lập gia đình thì còn cần Khâm Thiên giám suy từ bát tự của hai người để chọn ra ngày tốt. Quận chúa muốn lập gia đình thì tối thiểu phải chờ đến sang năm.
Nghĩ đến tháng ngày không thể gặp nhau, quận chúa Xuân Hoa cảm thấy mình nên luyện khinh công cho tốt hơn nữa mới được, mới tiện vụng trộm mỗi đêm cùng Cảnh vương.
"Đúng là như thế." Tiêu Cẩm Thư vuốt râu mép mỉm cười, ánh mắt lão nhìn Xuân Hoa tràn ngập tình cảm, y như đang nhìn muội muội đã hy sinh vì Cảnh Nhân đế, thật sự là giống nhau như đúc.
Có thể thấy hai người hạnh ngộ khi còn sống, Tiêu Cẩm Thư thật cảm thấy cuộc đời này không uổng phí, lão nào có tinh lực đi quan tâm cảm xúc vớ vẩn của Tiêu Hoằng Kiếm nữa.
"Tổ phụ!" Tiêu Hoằng Kiếm tuyệt vọng kéo ống tay áo của Tiêu Cẩm Thư, "Vậy, con thì sao?"
"Ta đã là nữ tử Tiêu gia, vậy đương nhiên Tiêu công tử là huynh trưởng của ta." Không đợi Tiêu Cẩm Thư trả lời, Xuân Hoa liền hồi đáp, anh thật muốn đánh vỡ giấc mộng trong lòng của Tiêu Hoằng Kiếm, tim anh chỉ có một mình Cảnh vương, những người khác không nên xen vào.
"Huynh trưởng?" Tiêu Hoằng Kiếm lẩm nhẩm, nhớ kỹ từ này, lồng ngực gã tích tụ khí cơ hồ muốn nổ tung, "Xuân Hoa, ta đối với ngươi tình thâm một mảnh, cuối cùng lại chỉ đổi được hai chữ huynh trưởng này sao?"
Xuân Hoa khẽ nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt tràn ngập tức giận cùng thất vọng của Tiêu Hoằng Kiếm, mở miệng nói: "Huynh trưởng có từng luyện võ?"
"Tuy rằng tổ phụ không cho phép ta ra chiến trường, nhưng ta vẫn trộm học được vài chiêu." Tiêu Hoằng Kiếm đáp.
"Có từng học qua binh pháp, nghiên cứu qua bản đồ?"
"Học một chút sơ sài."
"Có thể cưỡi ngựa bắn cung?"
"Cũng biết qua một chút."
"Vậy thì thật tốt, " Xuân Hoa cười nhạt, "Ta vừa vặn cũng học chút sơ sài, không bằng so tài cùng huynh trưởng xem sao?"
Tiêu Hoằng Kiếm nhíu mày: "Đao kiếm không có mắt, thương tổn đến ngươi thì sao?"
"Không sao." Xuân Hoa cười đến sâu không lường được.
Ba canh giờ qua đi ——
Tiêu Hoằng Kiếm thất bại thảm hại: "…"
Xuân Hoa nói với Tiêu Cẩm Thư đang tỏ ra hài lòng: "Tổ phụ, huynh trưởng tuy là huyết mạch duy nhất của Trấn quốc công, nhưng thân là tôn tử Tiêu gia vậy mà không thể ra chiến trường giết địch, không thể trấn thủ bắc cương, không thể bảo vệ quốc gia, như vậy cho dù còn sống cũng sẽ mang danh tham sống sợ chết. Huynh trưởng lòng ôm hoài bão, một thân khát vọng lại không có cơ hội thi triển nhiệt huyết.
Tổ phụ ngươi xem huynh trưởng mấy năm nay ở trong hoàng thành, tuy rằng không có tiếp xúc chiến sự, nhưng mỗi loại đều có hiểu biết, cũng coi như âm thầm tập luyện. Nếu huynh trưởng có nhiệt huyết thế này, vì sao tổ phụ không cho huynh trưởng một cơ hội?"
Tiêu Cẩm Thư nhìn nhìn Tiêu Hoằng Kiếm, khẽ vuốt râu: "Tuy rằng còn hơi non kém, nhưng có thể nhìn ra ngươi đã rất cố gắng. Tổ phụ tuổi già, suy nghĩ có hơi cổ hủ, nếu ngươi muốn đến mạc bắc, tổ phụ tìm cho ngươi một sư phụ tốt. Chỉ là, Hoằng Kiếm, đao kiếm vô tình, nhập quân phải cẩn thận."
Tiêu Hoằng Kiếm bị đánh cho thua đến mức không còn khí lực đứng lên, lúc nghe thấy Tiêu Cẩm Thư nói như vậy gã chỉ có thể yên lặng gật đầu. Gã nhìn thoáng qua Xuân Hoa, cắn răng nói: "Xuân Hoa, ta sẽ đi mạc bắc tập võ ra trận, không làm mất mặt phúc ấm tổ tông, sẽ tự mình cố gắng, tranh đến một thân công danh trở về, làm chỗ dựa cho ngươi!"
Nghe thấy Tiêu Hoằng Kiếm nói như vậy, Xuân Hoa cùng Tiêu Cẩm Thư biết gã đã tạm thời buông bỏ tâm tư với Xuân Hoa. Chờ khi gã đến mạc bắc, chắc hẳn chưa qua vài năm chưa thể hồi kinh, sau này làm gì còn có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt. Xuân Hoa vừa lòng nói: "Xuân Hoa trước cảm tạ huynh trưởng."
Lúc Tiêu Hoằng Kiếm rời kinh thì hôn kì của Xuân Hoa quận chúa cùng Cảnh vương cũng được định ra, là tới mùa thu năm sau, phải đợi hơn một năm mới có thể thành hôn.
Dựa theo tập tục của Hạ quốc, từ lúc đính hôn đến trước hôn lễ thì hai vị tân nhân không thể gặp mặt nhau, cái tin dữ này thật như muốn lấy mạng Xuân Hoa. Những ngày ở trong trấn quốc công, từ sáng tới tối Xuân Hoa đều chỉ muốn đến Cảnh vương phủ để gặp Cảnh vương, chỉ là Tiêu Cẩm Thư trông chừng anh quá gắt gao, ngày nào cũng phải tìm Xuân Hoa luận bàn việc bày trận hành quân. Tiêu Cẩm Thư chinh chiến mấy chục năm, kinh nghiệm mưu kế của lão tất nhiên trên cơ Xuân Hoa.
Mà Xuân Hoa lại là người tiếp nhận giáo dục kiểu mới của tương lai, tuy rằng kinh nghiệm không bằng Tiêu Cẩm Thư, nhưng ngẫu nhiên sẽ có kỳ chiêu, có thể chuyển bại thành thắng, hai người đối chiến thì Tiêu Cẩm Thư thắng đến tám phần, Xuân Hoa thường chỉ thắng hai phần, chỉ là hai phần này sẽ cho Tiêu Cẩm Thư vô số dự cảm.
Ngày nào Tiêu Cẩm Thư cũng đối chiến với Xuân Hoa đến đêm khuya, đến nửa đêm Cảnh vương nhất định đã đi ngủ, Xuân Hoa không nỡ quấy rầy nên đành chịu đựng không đi. Ngẫu nhiên có hai buổi tối thật sự nhịn không được mà hơn nửa đêm chạy đến Cảnh vương phủ, ai ngờ Cảnh vương viện không biết từ lúc nào lại có nuôi một con chim anh vũ, anh mới vừa đáp xuống, anh vũ liền kêu to, hộ vệ vương phủ lập tức đuổi tới, Xuân Hoa không còn cách nào đành chạy về Trấn bắc hầu phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!