Vân Duệ Phong báo cáo công tác với Thẩm nguyên, nhưng thực ra anh đang thổ lộ tình cảm của mình và tiến sĩ Thẩm thì đúng hơn. Anh nói cho Thẩm nguyên soái biết lúc ở trong thế giới trò chơi anh và tiến sĩ Thẩm đã tình định nhất sinh, bọn họ thật sự muốn ở bên nhau.
Thẩm nguyên soái nhìn cách Vân Duệ Phong chờ đợi quyết định của mình, ông thật không biết phải nói gì mới tốt. Thẩm Tri Vi là con của ông, đứa nhỏ này rất thông minh, vốn ông chỉ muốn để con mình trở thành học giả rồi an tâm nghiên cứu, ai biết nó lại muốn hợp tác với công ty của mình để cùng thiết kế trò chơi, còn khiến Quân bộ nhìn ra giá trị của nghiên cứu này.
Vốn dĩ Thẩm Tri Vi đã thương nghị với Quân bộ xong, chờ khi hoàn thành dự án trò chơi này, hết hạn hợp đồng, con trai ông sẽ kí hiệp nghị để phục vụ cho Quân bộ.
Lúc hai bên thảo luận xong các điều khoản thì tiến sĩ Thẩm lại vướng vào sự cố thất lạc trong trò chơi. Ngay lúc đó công ty trò chơi lại có thỏa thuận cấp mũ giáp cho nhóm người chơi thử nghiệm. Nên nhân lúc ấy, quân bộ quyết định lệnh cho Vân Duệ Phong ngụy trang thành người chơi đi cứu tiến sĩ.
Khi Thẩm Tri Vi gia nhập quân bộ, độ mạo hiểm chắc chắn sẽ cao hơn việc công tác trong công ty trò chơi nhiều nên có người cam tâm tình nguyện bảo hộ cũng tốt. Vân Duệ Phong là thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, đã hoàn thành xuất sắc không ít nhiệm vụ nguy hiểm, giá trị vũ lực cùng năng lực của anh đều vào hạng xuất sắc. Cho nên nếu cứ thế nhận nhiệm vụ đội trưởng đội hộ vệ của Thẩm Tri Vi, con đường thăng quan tấn tước của Vân Duệ Phong coi như …
Thẩm nguyên soái thở dài, hỏi: "Cậu đã suy xét?"
Vân Duệ Phong làm động tác chào điều lệnh với Thẩm nguyên soái: "Vâng!"
"Thời buổi này yêu đương tự do, nếu Tri Vi nguyện ý, tôi cũng không có ý kiến gì." Thẩm nguyên soái gật gật đầu nói, Vân Duệ Phong là cấp dưới trực hệ của ông, cũng là người ông xem trọng nhất, cậu ta làm bạn lữ của con mình ông cũng yên tâm.
Đều là chuyện của bọn nhỏ, cứ để tự chúng quyết định.
"Đa tạ Nguyên soái!"
Vân Duệ Phong báo cáo xong, Thẩm nguyên soái lại tán gẫu một ít sự kiện xảy ra trong trò chơi với anh. Biết được Thẩm Tri Vi đinh ninh mình là NPC của trò chơi thì không khỏi thở một hơi dài thật dài: "Đứa nhỏ này, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, có lúc đặt trách nhiệm xuống cho mình thư thả không tốt hơn sao?"
Vân Duệ Phong gật đầu, lúc cúi đầu, anh thấy điện đàm trên tay hiển thị tin mới, sắc mặt anh thay đổi một chút, nhanh chóng bấm vài cái trên điện đàm, tựa hồ như đang trò chuyện cùng ai.
Gõ gõ xong rồi Vân Duệ Phong vỗ ghế đứng bật dậy, lạnh lùng nói: "Nguyên soái, tôi có việc phải đi rồi."
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, cả người tràn ngập khí thế, Thẩm nguyên soái ngẩn người, không đợi ông gật đầu, Vân Duệ Phong đã chạy mất.
Vân Duệ Phong vừa đi vừa dùng sức nện lồng ngực, thiếu chút nữa ở trước mặt Thẩm nguyên soái anh lại nói "Bổn cung ngược lại muốn hảo hảo nhìn xem cái tên Nghiêm Húc kia còn dám làm đến chuyện gì." linh ta linh tinh, thật may anh phản ứng nhanh kiềm lại được.
Xem ra người cần thích ứng thế giới hiện thực không chỉ có tiến sĩ nhỏ, còn có cả anh.
Đi đến văn phòng của tiến sĩ Thẩm, nhìn thấy Thẩm Tri Vi vẫn đang công tác.
Thẩm Tri Vi mở cửa ra, liếc mắt là thấy Vân Duệ Phong đứng ngay trước cửa, liền buông văn kiện trong tay xuống mà hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, " Vân Duệ Phong lắc đầu, lòng cố gắng trấn tĩnh lại, "Chỉ là vừa thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc, em làm việc y như lúc còn trong trò chơi, không biết nghỉ ngơi là gì."
"Cũng không phải, " thân thể Thẩm Tri Vi ngửa ra sau, tựa vào ghế thả lỏng, "Chờ khi làm xong hạng mục này, tôi sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Lúc làm hoàng đế thật sự kiếm không ra thời gian nghỉ."
Rất ít khi thấy cậu thả lỏng như vậy, Vân Duệ Phong đi đến phía sau cậu, vươn tay khoát lên bờ vai của cậu, nhẹ giọng nói: "Anh bóp vai giúp em nhé? Lúc luyện tập bình thường anh hay trúng đòn nên cũng thường tự mình xoa bóp cơ thể, kỹ thuật cũng không tệ lắm."
Thẩm Tri Vi ngửa đầu ra sau nhìn Vân Duệ Phong trong chốc lát, đột nhiên nói: "Chuẩn tấu."
Vân Duệ Phong bật cười, anh biết Thẩm Tri Vi cố tình nói sai.
Bàn tay đặt trên vai của Thẩm Tri Vi hơi dùng sức, từng đợt tê dại từ bả vai truyền khắp toàn thân, Thẩm Tri Vi làm việc cho tới trưa, quả thật có hơi mệt mỏi, hiện tại có người xoa bóp liền an tĩnh nhắm mắt lại hưởng thụ.
Người đứng phía sau cậu, là người cậu hoàn toàn tin tưởng, vô luận ở trong trò chơi hay trong hiện thực có chút xa lạ này, cậu vẫn có thể nhắm mắt bình yên khi ở bên anh.
Bàn tay xoa bóp trên vai dần đưa xuống hông, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn lên khuôn mặt Thẩm Tri Vi.
Thẩm Tri Vi không mở mắt ra, người nọ liền làm càn, bàn tay vói vào phía trong quần áo, môi cũng dán lên môi Thẩm Tri Vi.
"Bệ hạ," Vân Duệ Phong vừa ấn lên môi Thẩm Tri Vi vừa thấp giọng nói, "Anh biết hiệp nghị của em và quân bộ, nhưng lúc cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chờ hạng mục ở công ty này hoàn thành rồi chúng ta đi du lịch sẵn tiện kết hôn đi, không ai được phép ngăn cản hôn ước."
Thẩm Tri Vi mở to mắt, đôi mắt của hoàng hậu vốn dĩ trầm tĩnh nay lại tràn ngập chờ mong, hoàng hậu thật sự rất ít khi đòi hỏi cái gì.
Vân Duệ Phong này vào trò chơi vẫn không đổi khác khuôn mặt hiện tại, làm cho Thẩm Tri Vi không khỏi nhớ tới bọn họ đã từng cãi nhau chuyện gì liền gật đầu: "Không cần lo lắng vấn đề nối dõi thật tốt quá, bây giờ trẫm có thể cùng hoàng hậu sống cho mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!