Chương 6: (Vô Đề)

Ông nói gà bà nói vịt, mỗi người một ý

Không cần biết Đường Trì Châu tiếp cận Mộ Chẩm Lưu vì mục đích gì, nhưng nhìn cách gã đối xử với mọi người, thật sự khiến người ta như bay trong gió mùa xuân, không thể bắt bẻ. Mộ Chẩm Lưu nhìn một xe một ngựa một kiệu trước mặt, âm thầm cảm thán.

Đường Trì Châu thấy Mộ Chẩm Lưu lên xe ngựa, xoay người leo lên con ngựa còn lại.

Mộ Chẩm Lưu kinh ngạc nói: "Không lẽ là vật cưỡi của Đường Tướng quân?"

Đường Trì Châu bật cười ha ha nói: "Đáng tiếc không lọt nổi vào mắt Mộ lão đệ."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Khả năng cưỡi ngựa của Mộ mỗ không tốt, sợ thiệt thòi thần mã."

Đường Trì Châu cười nói: "Đệ là học trò tâm đắc của Thẩm lão, về thi từ ca phú ta không so được với đệ, nhưng nếu nói về cưỡi ngựa bắn cung, Mộ lão đệ lại không so được với ta. Nếu đệ có hứng thú, ta lúc nào cũng có thể đến thao trường thăm thú, ca ca đưa đệ đi chọn một con ngựa tốt ngoan ngoãn, đảm bảo đệ một ngày cưỡi ngựa đi được, hai ngày cưỡi ngựa phi được, ba ngày cưỡi ngựa nhảy được."

Mộ Chẩm Lưu luôn miệng nói cảm ơn.

Sau khi Đường Trì Châu lên ngựa, gã bám sát xe ngựa làm thân, bắt chuyện câu được câu mất.

Hai người ở cạnh nhau rất hòa thuận.

Hai vạn binh mã được huy động rầm rộ, đến là chói mắt. Đường Trì Châu ngang nhiên trắng trợn đi trên quan đạo, chuyên tâm dẫn đường lên núi. Thế nhưng lại làm Mộ Chẩm Lưu lắc lư trong xe ngựa đến khổ. Đến lúc chạng vạng tối nghỉ chân, y đau lưng đến gần như không đứng thẳng nổi, nhanh chóng vào lều nghỉ sớm.

Y ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, lúc tỉnh lại, cảm thấy trong lều có người đang nhìn y, vội vàng mở to hai mắt.

Đối phương không lường được y đột ngột mở mắt, sửng sốt một lát mới nói: "Ngươi cũng cảnh giác đấy."

Mộ Chẩm Lưu chậm rãi ngồi dậy: "Túc Sa công tử."

Túc Sa Bất Thác nói: "Có phải ngươi muốn hỏi, tại sao ta lại xuất hiện tại trong lều của ngươi đúng không?"

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: "Hoàng tiểu thư ổn chứ?"

Túc Sa Bất Thác nói: "Nàng ổn hay không trong lòng ngươi rõ nhất, sao phải làm bộ làm tịch?"

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu gượng cười.

Túc Sa Bất Thác nằm xuống cạnh y.

Mộ Chẩm Lưu vô thức dịch người.

Túc Sa Bất Thác nói: "Ngươi sợ cái gì?"

Mộ Chẩm Lưu ôm chăn, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào: "Nếu giờ ta nói muốn biết lý do của cái câu ngươi vừa đề cập kia, vẫn kịp chứ hở?"

"Không kịp nữa." Túc Sa Bất Thác nhắm mắt lại, nói, "giờ ta chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, cái gì cũng không muốn trả lời."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Lúc ngươi lúc vào đây, người của Đường Tướng quân có phát hiện ra không?"

Túc Sa Bất Thác nói: "Có lẽ là không phát hiện, hoặc có thể có phát hiện đấy nhưng vờ như không phát hiện. Ngươi lo lắng sao?"

"Lo lắng cái gì?"

"Chưa biết chừng Đường Trì Châu tưởng ta muốn gây bất lợi cho ngươi, đang núp trong bóng tối cầu mong ta nhanh chóng ra tay, sau đó ngư ông đắc lợi."

"Nếu Đường Tướng quân muốn gây bất lợi cho ta, việc gì phải chờ tới bây giờ? Chỉ cần lúc ta bị giam giữ trong Bất Câu Nhất Cách Trang, mở một mắt nhắm một mắt, vờ như không biết là xong."

"Ngươi là chưởng cục quân khí thành Bình Ba mới nhậm chức, nếu xảy ra chuyện trên địa bàn của gã, gã khó mà chối bỏ trách nhiệm được, tất nhiên phải tới cứu ngươi rồi."

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: "Bất Câu Nhất Cách Trang thuộc địa phận Bách Châu, gã thân là Đại tướng trấn giữ biên phòng, có bỏ mặc làm lơ cũng là chuyện đương nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!