Hai vạn đại quân cứu tân quan, một tràng ân oán đến đây tan
"Chùa miếu thần phật không đi bái, nhân gian khốn khó không đi thăm, đến chỗ ta thăm mới chả bái cái quái gì? Trước đây ngươi không đến quấy rầy, rất là tốt." Kẻ đáp lời chính là Đới Bảo Bối, hắn mặc nhiên thừa nhận thân phận "Túc Sa công tử", "Bây giờ ngược lại chẳng còn tốt tý nào nữa."
Đường Trì Châu nói: "Lâm Trang nằm trong địa phận Bách Châu, trước giờ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với địa phận thành Bình Ba, bao năm bình an vô sự, nếu có thể tiếp tục duy trì như vậy mới thật sự là tốt."
Túc Sa công tử cười lạnh, nói: "Dẫn hai vạn binh mã đến buông lời nói mát, cái gọi là nước sông không phạm nước giếng của Đường Tổng binh cũng thật là độc đáo."
"Ta cũng chẳng còn cách nào khác." Đường Trì Châu phe phẩy chiếc quạt hương bồ, "Nếu không phải Túc Sa công tử bắt giữ chưởng cục Cục Quân khí mới nhậm chức, thì sao ta phải mất công chạy thật xa tới đây gây thêm phiền phức cho ngươi?"
Túc Sa công tử nói: "Không có y thì bách tính không ăn no hay sao?"
Đường Trì Châu nói: "Không có y thì các tướng sĩ trong tay không một tấc sắt, bảo vệ quốc gia bằng cái gì?"
Túc Sa công tử nói: "Theo ta thấy, sắt trong tay bọn họ không phải dùng để bảo vệ quốc gia, mà là để đối phó với nhân dân lương thiện tay không tấc sắt như chúng ta đây."
Đường Trì Châu khẽ cười: "Cho dù Túc Sa công tử tay không tấc sắt, cũng có thể quậy cho gà chó tanh bành."
"Ai bảo thời buổi ngày nay gà không chịu làm gà cho ra hồn, chó cũng không chịu làm chó cho ra hồn, lại đi làm cái loại gà chọi chó săn."
Đường Trì Châu nhẹ nhàng phẩy tay lên quạt hương bồ: "Không sai (*), thế đạo gian khổ, đến đám cướp gà trộm chó kia còn phải tìm cách bỏ đá xuống giếng. Trước kia, tuy rằng ta và Túc Sa công tử chưa từng gặp mặt, thế nhưng ngưỡng mộ đã lâu…"
Túc Sa công tử đen mặt ngắt lời gã: "Chưa từng gặp mặt thì đừng có gọi thẳng tên ta."
Đường Trì Châu ngẩn người: "Ta gọi thẳng bao giờ cơ…" Đầu gã bỗng bật hào quang sáng trưng, hỏi, "Bất Thác?" (*Bất Thác " rất tốt, không tồi/không sai, cũng là tên của Túc Sa công tử)
Sắc mặt Túc Sa Bất Thác âm trầm.
Đường Trì Châu cúi đầu cười khẽ, lại không kiềm được ngửa đầu bật cười ha hả.
"Đủ rồi." Túc Sa Bất Thác gằn từng chữ, "Mau mang người của cút đi!"
Đường Trì Châu thu lại nụ cười nói: "Ta chờ ở dưới chân núi, nếu đến trưa mai mà Túc Sa công tử vẫn không thể cho ta một câu trả lời rõ ràng, cho dù không mong muốn đi nữa, ta cũng không thể không cưỡng chế cứu người."
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh một tiếng, dường như hoàn toàn không để uy hiếp của gã vào mắt, quay người vào trong.
Đường Trì Châu nở nụ cười với Mộ Chẩm Lưu đằng sau cánh cửa, dẫn theo thân tín dứt khoát xuống núi.
Mộ Chẩm Lưu quay người đi vài bước vào trong, phát hiện Túc Sa Bất Thác đang chờ y cách đó không xa.
Túc Sa Bất Thác nói: "Bây giờ ngươi có chỗ dựa rồi đấy, có phải là cảm thấy rất vui hay không?"
Mộ Chẩm Lưu nói: "Nếu ta nói ta chẳng những không vui, ngược lại còn cực kỳ thấp thỏm lo âu, không biết Bảo Bối có tin hay không?"
Túc Sa Bất Thác nhăn nhó cả mặt nói: "Ngươi gọi ta là cái gì cơ?"
"Là ngươi kêu ta gọi mà." Biểu cảm của Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn bình đạm.
Túc Sa Bất Thác nói: "Lúc đó là để làm cho ngươi buồn nôn."
Mộ Chẩm Lưu nở nụ cười.
Túc Sa Bất Thác cho rằng y đang cười mình tự lấy đá đập chân, sắc mặt càng tệ: "Ta rõ ràng đã đánh giá thấp độ dày da mặt của ngươi."
Mộ Chẩm Lưu thấy hắn không vui, sửa lại xưng hô cho phù hợp: "Túc Sa công tử."
Vẻ mặt Túc Sa Bất Thác hơi nguôi giận nói: "Ngươi vừa mới nói ngươi cực kỳ thấp thỏm lo âu? Vì sao thế?"
Mộ Chẩm Lưu cười khổ, nói: "Ta là tân quan còn chưa nhận chức, ấy vậy mà đã phiền thành Bình Ba điều động hai vạn đại quân rồi, sao mà an tâm cho nổi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!