Chương 26: (Vô Đề)

Cứ như vậy mãi, Lăng Tiêu Các nguy mất!

Khuôn mặt quận chúa Thanh Hoành mặt mau chóng hơi vặn vẹo một chút, sau đó lại khôi phục như thường, ra vẻ đáng thương nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Vị này là Túc Sa công tử, chủ nhân của Bất Câu Nhất Cách Trang."

Du Đông Hải sớm đã biết Mộ Chẩm Lưu có quan hệ mật thiết với một tên dân giang hồ, thấy Túc Sa Bất Thác bề ngoài bất phàm, nhưng thái độ lại thô tục vô lễ, lão thầm cau mày, ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa nói: "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Túc Sa Bất Thác nói: "Ông từng nghe về ta sao?"

Đương nhiên là chưa.

Du Đông Hải phản ứng cực nhanh, liếc Mộ Chẩm Lưu, nói: "Mộ đại nhân từng nhắc tới."

Túc Sa Bất Thác hỏi đầy hứng thú: "Nói cái gì về ta?"

Du Đông Hải hướng mắt cầu cứu Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ cười khẽ, nói: "Võ công cao cường, con người thẳng thắn."

Du Đông Hải xuôi theo lời y mà trèo xuống: "Đúng thế! Trăm nghe không bằng một thấy. Túc Sa công tử quả y như lời Mộ đại nhân nói vậy, làm người bộc trực thẳng thắn."

Túc Sa Bất Thác gật nhẹ, đi đến bên cạnh Du Đông Hải và Quận chúa Thanh Hoành.

Quận chúa Thanh Hoành sợ hãi núp sau lưng Du Đông Hải.

"Ông cũng tin nàng ta là cô nàng nấu bếp chứ?" Túc Sa Bất Thác chợt nói.

Du Đông Hải ngẩn người, nói: "Lời này nghĩa là sao?"

Hai mắt quận chúa Thanh Hoành rưng rưng, tủi thân nhìn Mộ Chẩm Lưu.

Túc Sa Bất Thác xiết chặt nắm tay, nổi lòng muốn tẩn cho Du Đông Hải với quận chúa Thanh Hoành một trận tống thẳng ra ngoài.

"Mời hai vị ngồi." Mộ Chẩm Lưu thấy sắc mặt hắn không ổn, y tiến lên một bước, chắn trước người hắn, cao giọng hô ra ngoài cửa: "Người đâu, dâng trà."

Trà mau chóng được dâng lên, nhưng còn tệ hơn so với trà Mộ Chẩm Lưu bình thường vẫn uống một chút nữa, lá trà trong chén có thể đếm được trên đầu ngón tay, nước còn là nước lạnh.

Du Đông Hải nhấp một ngụm, ý tứ sâu xa nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: "Gần đây Cục Quân Khí…"

Du Đông Hải nói: "Có cần ta điều ít người tới giúp ngươi không?"

Động tác đặt chén của Mộ Chẩm Lưu khẽ khựng lại.

"Mộ lão đệ chớ hiểu lầm, ta chỉ là thấy ngươi mới nhận chức đã phải một mình chèo chống cả Cục Quân Khí to như vậy, cũng hơi lo lắng." Du Đông Hải nói thêm.

Mộ Chẩm Lưu cân nhắc một lúc.

Y không quan tâm Du Đông Hải có thò tay vào Cục Quân Khí hay không, chỉ cần một lòng vì nước vì dân, ai là người của ai cũng không quan trọng. Chỉ là, tình hình thành Bình Ba rối loạn như vậy, Du Đông Hải đến cùng là một lòng vì nước hay là một lòng hướng Cù, vẫn phải chờ xem xét thêm, chưa kể, bên cạnh lão còn có hậu duệ của Tín Vương, thực sự khiến người ta khó có thể yên tâm.

Y cười nói: "Ý tốt lần này của Du huynh, sao ta có thể hiểu lầm chứ? Nếu ta lực bất tòng tâm, nhất định sẽ tới cầu trợ, đến lúc đó mong là Du huynh đừng chê ta phiền phức."

Du Đông Hải cười to nói: "Huynh đệ chúng ta cần gì nói chuyện khách khí."

Quận chúa Thanh Hoành nói thấp giọng: "Du đại nhân có được tri kỷ thân thiết như Mộ đại nhân thế này, thật khiến người ta phải hâm mộ."

Du Đông Hải cười ha ha nói: "Mộ lão đệ, quận chúa lại bắt đầu ghen với ta rồi đấy, ngươi thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!