Đẹp đẽ như đoá phù dung, rực rỡ như ánh bình minh
Đường Trì Châu vội vàng xua tay, nói: "Mộ lão đệ nói lời gì thế! Quà tặng quý ở tấm lòng, tấm lòng của đệ thì ca ca ta không thể rõ hơn được nữa. Có vài người mặt dày không biết điều, ngươi cứ coi như làn gió ấy, thổi một phát biến luôn."
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ mỉm cười.
Nơi này là phủ Tổng Binh, Đường Trì Châu là Tổng binh. Hôm nay Túc Sa Bất Thác làm xằng làm bậy như thế, vậy mà cũng được tha thứ dễ dàng, cho dù có phải Đường Trì Châu nể mặt y hay không, gã cũng không tính toán với Túc Sa Bất Thác, y phải nhớ kỹ phần ân tình này.
Đường Trì Châu tiễn người ra cổng, trước khi chia tay, gã đột nhiên nói: "Mấy ngày nay thành Bình Ba không yên ổn lắm, có vài người nhìn thì có vẻ không dùng được nữa, nhưng lúc nguy hiểm cận kề lại có thể giúp cản được một phen."
Mộ Chẩm Lưu thấp giọng nói: "Đường huynh cho rằng… Nguy hiểm tới từ đâu?"
Đường Trì Châu bật cười, phong thái nhẹ như mây gió: "Hiểm ở lòng người."
"Lòng ai?"
"Lòng ai không cam."
Túc Sa Bất Thác nghe mất sạch kiên nhẫn, chen vào: "Chi bằng ngươi cứ hỏi thẳng, thành Bình Ba không yên ổn, có phải do ngươi âm thầm giở trò hay không."
Mộ Chẩm Lưu nghẹn thở, có phần ái ngại nhìn Đường Trì Châu.
Đường Trì Châu không đổi sắc mặt nói: "Không phải."
Túc Sa Bất Thác vỗ vai Mộ Chẩm Lưu: "Đi thôi, về nhà."
Đường Trì Châu hơi bất ngờ, nói: "Ngươi không hỏi nữa à?"
Túc Sa Bất Thác nói: "Lời ngươi nói, mười câu thì chín câu là giả, hỏi làm quái gì."
Đường Trì Châu nói: "Thế mà ngươi vừa mới hỏi đấy!"
Túc Sa Bất Thác nói: "Không hỏi thì làm sao biết câu trả lời của ngươi vừa hay cũng nằm trong chín câu giả đấy."
"Làm sao ngươi biết được là giả?"
"Bởi vì đây là thành Bình Ba, ngươi là Đường Trì Châu. Ngươi có thể lăn lộn ở cái chốn này lâu như thế mà vẫn chưa chết, chưa bị tổn hại, chưa bị điều đi, sao có thể không âm thầm giở trò gì."
Đường Trì Châu giận đến nỗi đập mạnh phiến quạt.
Mộ Chẩm Lưu vội vàng xin Đường Trì Châu cáo từ.
Đường Trì Châu bị Túc Sa Bất Thác làm cho cáu đến nỗi tim gan tì phổi thận không đâu không đau, đến câu khách sáo cũng không buồn nói nữa, hùa theo tiễn người cho có lệ.
Ngược lại, tâm trạng Túc Sa Bất Thác lại rất tốt, hắn không để ý sắc mặt kiệu phu tái nhợt, tranh lên kiệu trước Mộ Chẩm Lưu. Một lúc sau, kiệu được nâng lên. Túc Sa Bất Thác nghi ngờ vén màn kiệu thì trông thấy Mộ Chẩm Lưu chậm rãi ung dung bước đi bên cạnh.
"Sao ngươi không lên kiệu?"
Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn tấm lưng kiệu phu, lãnh đạm nói: "Không ngồi được."
Túc Sa Bất Thác nói: "… Ngươi có thể ngồi cạnh mà."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Xương cốt cứng quá."
Túc Sa Bất Thác nói: "Ngươi không muốn dựa quá sát vào ta?"
Mộ Chẩm Lưu gật nhẹ tới mức gần như không thể thấy.
Túc Sa Bất Thác lại lên cơn bực tức. Hắn phát hiện dạo gần đây cảm xúc của mình không ổn định một cách bất thường, hắn rất hay bị tác động. Đối với người tập võ mà nói, đấy cũng không phải biểu hiện tốt. Hắn nghĩ tới việc bản thân mình đã lâu chưa đột phá được bình cảnh võ học, tâm trạng càng hỏng, đột nhiên muốn xé toang màn kiệu, đập phá chiếc kiệu, tẩn cho tất cả đám người gần đó một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!