Chương 22: Làm Loạn

Lễ vật gửi đi bị cướp giữa đường

Chiếc kiệu của Cục Quân Khí không lớn, chỉ vừa cho một người, Túc Sa Bất Thác cứ nhất định phải chui vào, khiến cho hai gã kiệu phu khổ không thể tả, lúc nhấc kiệu lên, rung lắc kịch liệt. Mộ Chẩm Lưu bị ép sang một bên, dán sát vào vách kiệu, chỉ biết chưng vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Túc Sa Bất Thác như thờ ơ mà quét qua phong thư trong tay y, nói: "Ừm? Không mở ra xem thử là giai nhân mỹ nữ nào à?"

Mộ Chẩm Lưu mở thư, nhưng lại tránh ánh mắt của Túc Sa Bất Thác, không chờ hắn lên cơn đã quét qua một lượt bức thư, sau đó gấp gọn thư lại: "Xem xong rồi."

"…"

Mặt Túc Sa Bất Thác trầm xuống, hắn nói: "Ta có xem được đâu?"

Mộ Chẩm Lưu bị điệu bộ hùng hồn của hắn nháo cho dở khóc dở cười: "Trên thư nói, chỉ cho một mình ta xem thôi."

Túc Sa Bất Thác nói: "Đừng có mà quên Hoàng tiểu thư đang khổ sở đợi chờ ngươi nơi hầm tối lạnh lẽo đấy."

Mộ Chẩm Lưu nói: "… Gia cảnh Hoàng gia cũng rất tốt." Không biết Hoàng lão gia mà biết mình nhà được gọi là hầm tối lạnh lẽo thì trong lòng sẽ nghĩ gì.

Túc Sa Bất Thác nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta vì sao ngươi thân cận Du Đông Hải? Sao lão phải phái người bảo vê ngươi?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ngươi cũng chưa nói cho ta ngươi có gặp được Cao Mạc hay không, vì sao chưa đưa thư cho hắn."

Túc Sa Bất Thác trừng mắt: "Ngươi lại uy hiếp ta?"

Mộ Chẩm Lưu ngạc nhiên: "Đây là uy hiếp sao?"

Túc Sa Bất Thác nói: "Nếu ta không nói, ngươi cũng sẽ không nói phải không?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Có qua có lại, vậy mới công bằng."

Túc Sa Bất Thác ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này đâu giống nhau. Cao Mạc với ngươi… Hứ! Ngươi muốn biết tin tức của hắn đến cồn cào hết cả ruột gan kìa. Còn Du Đông Hải với ta á… Ta kệ con mẹ lão chứ!"

Mộ Chẩm Lưu hỏi: "Vậy ngươi sốt ruột cái gì?"

Túc Sa Bất Thác: "…"

Cỗ kiệu đột ngột chấn động làm bả vai kiệu phu khênh kiệu trùng xuống, suýt nữa thì trượt tay nhấc cán kiệu, cùng lúc đó, Túc Sa Bất Thác nhảy ra khỏi kiệu, chân vừa nhẹ nhàng đạp trên cột, đã vọt qua đầu kiệu phu, hạ xuống phía trước.

Kiệu phu giật nảy mình, vội vàng đặt kiệu xuống.

Túc Sa Bất Thác hung hăng trừng mắt nhìn chiếc kiệu một phát, tự mình bỏ đi.

Kiệu phu cẩn thận từng li nhìn về phía chiếc kiệu, người bên trong vẫn chưa lộ diện, chỉ bình tĩnh nói: "Tiếp tục lên đường."

Chiếc kiệu tròng trành lắc lư cho đến tận cửa phủ Tổng Binh. Kiệu vừa hạ xuống, kiệu phu liền không để ý hình tượng nữa mà ngồi la liệt trên mặt đất, động một ngón tay cũng chả còn sức lực.

Mộ Chẩm Lưu hơi áy náy, cho bọn hắn một chút bạc uống rượu.

Gác cổng phủ Tổng Binh nhìn thấy kiệu, sớm chạy ra đón: "Có phải là Mộ đại nhân Cục Quân Khí không?"

Mộ Chẩm Lưu đưa thiếp bái.

Người gác cổng nhìn lướt qua một lượt, vội nói: "Đại nhân đang ở trong phủ, xin hãy đợi cho." Nói xong gã chạy thẳng đến phòng khách.

Trong sảnh có hai người đang ngồi chềnh ềnh.

Đường Trì Châu thấy Mộ Chẩm Lưu đi vào, đứng dậy chắp tay nói: "Mộ lão đệ, đã lâu không gặp rồi, ta rất là nhớ đệ."

Mộ Chẩm Lưu vừa đáp lễ vừa cười nói: "Mới mấy ngày không gặp, phong thái Đường đại nhân nay càng hơn xưa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!