Chương 2: Chạy Trốn

Kẻ khốn đánh người, lão thầy là khốn nạn của khốn nạn

Bước chân dần xa.

Mộ Chẩm Lưu vừa quay đầu lại, liền thấy ánh mắt kinh nghi của Đới Bảo Bối, cười khổ nói: "Ta cũng không cố ý giấu diếm ngươi đâu, chỉ là tình hình trước mắt thực sự không phải lúc nói chuyện."

Đới Bảo Bối nói: "Lý do lý trấu!" Hắn tức giận xoay người vào tường, quay mông về phía y.

Mộ Chẩm Lưu vứt bỏ dây thừng đứng lên, lấy màn thầu và nước từ trong giỏ, để lại một phần cho Đới Bảo Bối, còn mình thì bắt đầu tự ăn.

Đới Bảo Bối thấy y chẳng những không xoa dịu mình, ngược lại còn bắt đầu ăn, lại càng tức giận. Hắn tung chăn xuống giường, lao ra trước người Mộ Chẩm Lưu, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hung hăng trừng y.

Mộ Chẩm Lưu bấy giờ mới phát hiện đối phương cao hơn mình nửa cái đầu, mặt trắng mắt to, ngoại hình có phần anh tuấn phong lưu, chỉ là khuôn mặt có chút non nớt, trẻ con.

"Ngay cả trong nhà ta có mấy người cũng nói cho ngươi biết rồi!" Đới Bảo Bối lên án.

Mộ Chẩm Lưu lui lại nửa bước mà không để ai nhận ra, nhét miếng màn thầu cuối cùng vào trong miệng, nuốt vào trong bụng rồi mới nói: "Cha mẹ ta đều đã mất."

Đới Bảo Bối ngẫm nghĩ, nói: "Nếu ta là ngươi, chuyện bi thảm như vậy cũng không nói ra miệng nổi. Thôi bỏ đi, tha thứ cho ngươi vậy. Chỉ là, cỡ đại quan như ngươi thì bên người phải có cao thủ bảo vệ chứ, sao cũng rơi vào kết cục như ta vậy?"

"Ai nói ta là đại quan?"

Đới Bảo Bối phẫn uất nói: "Con người ngươi quá ư không thành thật! Thẩm Chính Hoà khôi phục lại quyền lực, trở thành đại đại đại đại quan, ngươi là học trò của lão, dẫu sao cũng phải là đại đại quan chứ."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ta học hành không đến nơi đến chốn, trên người cũng chẳng có sở trường gì, làm quan đã phải gắng gượng mà làm, sao có thể làm nổi đại đại quan?"

"A? Ngươi vô dụng như vậy ư?" Đới Bảo Bối lắc đầu nói, "Ngươi vô dụng như vậy mà cũng có thể làm quan, ta tài giỏi thế này mà lại trở thành con tin! Đúng là thế đạo suy đồi, lòng người đổi thay! Triều đình quả nhiên mù mịt chướng khí!"

Mộ Chẩm Lưu cũng không phản bác, vòng qua hắn, đi thẳng tới cạnh cửa: "Mấy cái này gác lại sau này hãy nói, trước mắt cấp bách nên rời khỏi đây thì hơn."

"Nói thì cũng dễ dàng quá cơ, làm sao rời…"

Hắn còn chưa dứt lời, Mộ Chẩm Lưu đã kéo cánh cửa mở ra.

Đới Bảo Bối: "..."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Trước khi đi tên kia đã quên không khóa cửa."

Khóe miệng Đới Bảo Bối giật mấy lần không dễ nhận ra, nói: "Ta nhìn ra rồi, cái chức quan này của ngươi đúng là chẳng có giá trị gì."

Cầu gỗ, hồ nước, đường đá, bóng cây, quả nhiên không khác lời Đới Bảo Bối nói chút nào, thật sự phong nhã. Để tránh đụng mặt gã sai vặt, bọn họ bỏ qua cầu gỗ, men theo đường dài, ban đầu đi rón ra rón rén, chỉ sợ bị người khác phát hiện ra, nhưng đi tới đi lui, vẫn cứ mắc trên đường dài, không thấy cổng vòm, không thể không lo lắng được, chân dần rảo bước nhanh hơn.

Đi gần nửa canh giờ, Đới Bảo Bối đột nhiên kêu lên: "Trông chỗ kia kìa, có một cây cầu."

Vừa nhìn thấy cây cầu, Mộ Chẩm Lưu khẽ nhíu mày.

Đới Bảo Bối thốt lên một tiếng "ai da", thì ra bọn họ đi lâu như vậy, cuối cùng vẫn vòng về đúng chỗ cũ.

Nhìn thấy con đường trải đá trắng quen thuộc, cánh cửa bằng gỗ, Đới Bảo Bối kinh hồn táng đảm: "Quỷ đả tường ư?"

Mộ Chẩm Lưu trấn an: "Chỉ là đi một vòng tròn thôi."

Đới Bảo Bối tự thấy thất thố, thẹn quá hoá giận: "Đang yên đang lành, xây cái vòng tròn làm gì không biết? Não kẻ tạo ra cái vườn này đúng là không tỉnh táo mà!"

Mộ Chẩm Lưu thầm nghĩ: theo như địa hình, cây cầu kia là con đường duy nhất thông ra ngoài. Hủy cây cầu kia rồi, khu vườn này chỉ còn lại tường bao quanh và hồ nước, cứ như một căn nhà lao vậy.

"Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể thử đi qua cây cầu kia thôi." Đới Bảo Bối nghển cổ lên nhìn đầu cầu bên kia, "Hi vọng không có thiên la địa võng nào đang chờ chúng ta."

Mộ Chẩm Lưu mỉm cười, nói: "Trường hợp xấu lắm thì cũng chỉ bị bắt lại thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!