Lưỡi nở hoa sen, khéo kết đồng minh
Mộ Chẩm Lưu nói: "Tuy chưởng cục Cục Quân Khí không phải quan phụ mẫu làm phúc một phương, nhưng việc chế tạo vũ khí, trợ binh cường quốc, cũng là nhiệm vụ quan trọng."
Du Đông Hải bị giọng điệu quan nho hủ lậu của Mộ Chẩm Lưu ngâm chua đến đau cả răng: "Mộ lão đệ vẫn xem ta như người ngoài rồi."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Ta vẫn chưa thành thân mà."
Du Đông Hải không biết vì sao y lại đột ngột chuyển chủ đề, giật mình: "Ô? Chưa có hôn ước á? Có cần đại tẩu hỏi thăm giúp ngươi không?"
Mộ Chẩm Lưu từ tốn nói: "Chưa kết hôn, cho nên vẫn chưa có người trong nhà*."
…
Chưa có người trong nhà, vậy những kẻ khác đương nhiên đều là người ngoài. Chính lão nói không muốn làm người ngoài, vậy thành ra lại là có ý muốn làm vợ* y.
(*nguyên văn là , hán việt là nội tử, dịch tách chữ là người bên trong, chỉ người vợ, ở đây chơi chữ ngược lại với người ngoài)
Du Đông Hải không nói nên lời, dán mắt nhìn điệu bộ thản nhiên của Mộ Chẩm Lưu, lão vẫn không thể tin mình thế mà lại bị y trêu đùa một cách vô cùng nghiêm túc.
Lão muốn trở mặt lắm, nhưng vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trở mặt thì thực sự không hay cho lắm.
Thế nhưng nuốt cục tức này thì lại nghẹn họng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Lão nhìn chằm chằm Mộ Chẩm Lưu, mãi sau mới sa sầm mặt mũi mà nói: "Mộ lão đệ đúng là thích nói đùa nhỉ."
Mộ Chẩm Lưu còn thật sự cười cho lão một phát.
"…" Du Đông Hải nói, "Trở lại chuyện chính. Hôm nay đại ca ta đứng đây không phải để đùa giỡn với lão đệ ngươi đâu. Nói thật đi, hôm đó ngươi vừa bước chân ra đi, cục thừa liền nhờ người chuyển lời nhắn, khai hết những gì các ngươi đã nói. Ông ta biết bản thân đã như sói ác sa bẫy, vùng vẫy không ra trò chống gì, cầu xin ta đưa người nhà mình về quê. Tuy ta hận ông ta mê muội truỵ lạc, nhưng cũng tội nghiệp ông ta rơi vào kết cục này.
Hơn nữa, ông ta có tội cũng chả liên quan đến người nhà, ta đã đồng ý rồi."
Mộ Chẩm Lưu sớm đoán được kết quả này, y lắng nghe không biểu lộ cảm xúc.
Du Đông Hải nói: "Mộ lão đệ, đừng nhìn Phương Hoành Tà đóng cửa bất động, Phủ Thiên Cơ vận hành bao năm nay, quyền lực khuynh đảo triều chính, thế lực ngoài sáng trong tối nhiều vô số kể, nếu gã muốn hành động, không cần bước chân ra khỏi nhà cũng có thể làm cho thiên hạ chấn động! Ngươi cho rằng vì sao Hoắc Quyết lại nghênh chiến A Cầu, tấn công kinh thành? Ngươi cho rằng vì sao Tịch Đình Vân lại dùng thân phận tổng quản đại nội ở lại Nam Cương Vương phủ?
Phương Hoành Tà một tay che trời, không phải mới một sớm một chiều. Cục Quân Khí chỉ là góc nổi của tảng băng chìm. Không sợ ngươi chê cười chứ, nếu không phải ngươi tới thành Bình Ba, vào Cục Quân Khí, ca ca ta vẫn sẽ trơ mắt nhìn đám cục thừa làm xằng làm bậy y như thường ngày. Nào quyết đoán được đến thế, trói hết bọn chúng lại một lượt?"
Mộ Chẩm Lưu trầm ngâm không lên tiếng.
Tục ngữ nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Vấn đề là, Cù Khang Vân và Phương Hoành Tà, rốt cục thì ai mới là đại địch.
Du Đông Hải thấy y lâm vào trầm tư bèn đổ cho thêm can dầu: "Ta biết Cù phó tướng và Thẩm Tướng từng có chút không hoà hợp, nhưng đây là chuyện riêng của Lăng Tiêu Các. Người nhà đóng cửa bảo nhau là chuyện không thể thường hơn được nữa, đã qua bao năm, Thẩm Tướng với Cù phó tướng đã sớm biến chiến tranh thành hoà bình, sao lão đệ vẫn còn canh cánh trong lòng?"
Mộ Chẩm Lưu phát hiện da mặt Du Đông Hải không phải dày như bình thường.
"Nếu lão đệ vẫn do dự không quyết, ta còn có mấy câu. Nếu ngươi nghe xong mấy câu đó mà vẫn không chút động lòng, coi như Du Đông Hải ta có mắt không tròng, nhìn lầm người rồi." Du Đông Hải nhấn mạnh, có vẻ sức kiên nhẫn đã bị mài nhẵn.
Nhưng Mộ Chẩm Lưu là ai chứ? Y là đệ tử số một bên cạnh Thẩm Chính Hòa, loại thủ đoạn vừa đấm vừa xoa thế này, từ nhỏ đến lớn không biết đã gặp bao lần rồi, y vẫn cứ thản nhiên như trước: "Mong Du đại nhân nói rõ."
Trông dáng vẻ khó chơi của y, Du Đông Hải cũng hơi nản chí, vẻ hào hứng ngoài miệng không còn cao như hồi nãy mà chứa vài phần xa cách: "Ngươi có biết vì sao Phương Hoành Tà co đầu rút cổ trong phủ Thiên Cơ không dám ra ngoài không?"
Mộ Chẩm Lưu nói: "Xưa nay Phương phủ chủ làm việc bất ngờ khó đoán, thứ cho ta bất tài, không đoán ra được."
Du Đông Hải nói: "Phương Hoành Tà có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều do hoàng thượng một tay đề bạt. Không có hoàng thượng, gã chẳng là cái thá gì hết. Chính vì biết rõ điều này nên gã mới trốn tránh trong phủ Thiên Cơ, chính là tỏ ra yếu thế, cũng là tự mình trừng phạt. Đáng tiếc, việc đã tới nước này, gã có cúi đầu thấp hơn nữa cũng vô dụng, hoàng thượng đã hận gã thấu xương rồi!
Nếu không phải vây cánh gã đông đảo, đến hoàng thượng cũng sợ ném chuột vỡ bình, chỉ sợ đã sớm bắt bỏ tù!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!