Đồng thành không đồng tâm
Người nhà cục thừa không rõ tung tích, không phải tự mình rời đi thì chính là bị người khác đưa đi. Vế trước còn tốt, nếu là vế sau, chỉ sợ là rơi vào tay Du Đông Hải, vậy thì bí mật "chỗ kia" có lẽ cũng không giữ được.
Mộ Chẩm Lưu về phủ, lập tức viết một lá thư, gọi Cao Mạc tới giúp đỡ.
Túc Sa Bất Thác tâm không cam, tình không nguyện nhận làm chân đưa thư, ánh mắt nhìn y tràn đầy lo lắng: "Nếu ta không ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi?"
Mộ Chẩm Lưu nói: "Ta vẫn sống bình an suốt hai mươi năm qua đấy thôi."
Túc Sa Bất Thác nói: "Thì ra ngươi hai mươi tuổi."
Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn hắn, ra vẻ như không quan tâm mà hỏi: "Ngươi thì sao?"
Túc Sa Bất Thác tựa vào bàn đọc sách, chân mày khẽ nhíu: "Ngươi nghĩ sao?"
Mộ Chẩm Lưu chỉ ra cổng, nói: "Đi nhanh về nhanh."
Túc Sa Bất Thác nói: "Mỗi khi ta tưởng rằng ta và ngươi đã thẳng thắn thành thật với nhau, kiểu gì ngươi cũng sẽ ra đòn phủ đầu ta."
Bàn tay đặt bút xuống của Mộ Chẩm Lưu khẽ khựng lại: "Được. Chờ ngươi quay về, chúng ta sẽ thành thật với nhau."
Túc Sa Bất Thác nghi ngờ nhướn mày: "Thật chứ?"
Mộ Chẩm Lưu gật đầu.
"Chứ không phải lợi dụng ta xong rồi, cho ta một đạp đá bay ra ngoài, cùng Quảng Phủ huynh của ngươi như hình với bóng đấy chứ?" Túc Sa Bất Thác cầm hai bức thư, nhẹ nhàng phẩy phẩy trên tay.
Mộ Chẩm Lưu nói: "Không đâu."
Túc Sa Bất Thác nói: "Bảo ta làm sao tin được ngươi?"
Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn không nói câu nào.
Túc Sa Bất Thác cắn một góc thư, nói hàm hồ: "Ngươi cũng nên thể hiện một chút gì đó khiến ta tin tưởng, trong lòng ngươi, so với Quảng Phủ huynh của ngươi thì ta càng thân cận với ngươi hơn, như thế mới dễ kêu ta quyết tâm một lòng làm việc vì ngươi chứ."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Tại sao ngươi lại cảm thấy ta và ngươi mới quen biết chưa đến một tháng lại thân cận hơn so với ta và Quảng Phủ huynh?"
Mặt Túc Sa Bất Thác lập tức sa sầm.
Mộ Chẩm Lưu nói: "Liên quan đến việc trọng đại, mong túc Sa công tử đi sớm về sớm."
Túc Sa Bất Thác đột nhiên đập hai phong thư xuống đất, hất đầu bỏ đi.
Mộ Chẩm Lưu nhìn hai phong thư trên đất, ngẩn người một lúc, chờ gió lạnh vi vu thổi qua thật lâu mới tỉnh táo lại, y thở dài đi ra nhặt thư trên đất. Một góc lá thư có dấu răng vô cùng rõ ràng.
Y vừa nghĩ có nên viết một bức thư khác hay không, vừa chìa tay ra nhặt, nhưng trong nháy mắt ngón tay vừa chạm vào, lá thư đã bị rút đi.
Túc Sa Bất Thác đưa hai ngón tay kẹp lấy phong thư, tựa vào khung cửa, chưng ra khuôn mặt vô cảm nhìn y.
Nhìn kỹ dung mạo Túc Sa Bất Thác, da trắng môi đỏ, mi thanh mắt hạnh, lúc bật cười mang theo bảy phần ngây ngô, lúc không cười lại khiến người ta không rét mà run, lộ ra hơi thở lạnh lùng cứng rắn không ăn nhập với vẻ ngoài của hắn.
Mộ Chẩm Lưu vô thức lui ra xa nửa bước, lại dẫn tới một tiếng cười khinh thường của đối phương.
"Tâm tình ta không tốt." Túc Sa Bất Thác nói không đầu không đuôi.
Mộ Chẩm Lưu lặng lẽ chờ đoạn sau.
"Lúc tâm tình ta không tốt, khó tránh việc sẽ nói ra lời gì đó, nếu làm cho Quảng Phủ huynh của ngươi hiểu lầm, đừng có mà trách ta." Túc Sa Bất Thác cười ác ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!