Chương 17: (Vô Đề)

Vắng vẻ lạnh lẽo, tối đen như mực

"Hửm?" Túc Sa Bất Thác hơi giương mắt lên, hờ hững hỏi, "Lời đồn gì cơ?"

Lời đồn liên lụy quá nhiều, nói ra phải cẩn thận, Mộ Chẩm Lưu cũng không trực tiếp trả lời: "Quận chúa Thanh Hoành là trưởng nữ của Tín Vương. Tín Vương bị giáng làm thứ dân, quận chúa bị lưu đày… Ta nhớ, anh trai của Tín Vương phi là học trò của Cù phó tướng?"

Túc Sa Bất Thác nói: "Lưu Đăng Viễn."

Mộ Chẩm Lưu: "Nói vậy cũng hiểu rồi."

Lưu Đăng Viễn và Du Đông Hải đều thuộc dưới trướng Cù Khang Vân, không chừng có chút giao tình, để bảo vệ con gái, Tín Vương phi đã lén lút đưa người đến chỗ bạn bè của huynh trưởng ẩn náu, nói vậy cũng được.

Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu khi thì cau mày, khi thì ngẩn ra, gương mặt lúc bình thường vẫn bình tĩnh trầm ổn giờ phút này lại vô cùng sinh động dưới ánh đèn dầu, không tránh khỏi nhìn đến xuất thần.

Mộ Chẩm Lưu gỡ hết đống suy nghĩ một lần, đang cân nhắc mượn chuyện quận chúa Thanh Hoành cưỡng ép Du Đông Hải, bắt lão tha cho cục thừa, từ đó có được "chỗ kia" trong Cục Quân Khí, chợt thấy Túc Sa Bất Thác chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Y vẫy vẫy tay trước mặt Túc Sa Bất Thác.

Túc Sa Bất Thác đưa tay một phát túm gọn.

Mộ Chẩm Lưu cố gắng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Ngón tay Túc Sa Bất Thác vuốt nhẹ mấy lần trên mu bàn tay y, cảm thấy vô cùng mềm mại trơn nhẵn, hắn không muốn buông ra, để tay đối phương chưa thoát ra tới một cái chớp mắt đã bắt lại rồi.

Mộ Chẩm Lưu: "…"

Túc Sa Bất Thác nói: "Vừa nãy ngươi đang nghĩ gì?" Hắn lớn tiếng phủ đầu.

Mộ Chẩm Lưu liếc hắn một phát, lại ngó đăm đăm nắm tay của hai người.

Túc Sa Bất Thác tuyên bố hùng hồn: "Ta không chỉ sợ tối sợ quỷ mà còn sợ lạnh."

Mộ Chẩm Lưu dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng đẩy giá nến về phía hắn: "Cầm nó đi, còn ấm hơn ý."

Túc Sa Bất Thác cười nói: "Ta sợ không cẩn thận để cho dục hỏa trùng sinh, biến thành phượng hoàng, doạ cho ngươi chạy mất dép."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Nếu ngươi biến thành phượng hoàng, ta chỉ có thể nói thiên tuế thiên thiên tuế…" Nói được nửa câu, y mới bừng tỉnh nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức toát mồ hôi lạnh người.

Túc Sa Bất Thác vốn đã đen mặt, thấy sắc mặt y còn khó nhìn hơn mình, lại bật cười hì hì, buông tay y ra nói: "Không phải ngươi còn muốn gọi ta một tiếng nương nương đấy chứ. Ta là đàn ông, chi bằng đừng gọi nương nương, gọi cha đi."

Mộ Chẩm Lưu thẫn thờ nhìn hắn cười nghiêng thùng đổ nước, cảm thấy sự căng thẳng của mình thật là kỳ lạ, y bình tĩnh lại, nói hết tính toán của mình một lần, chỉ lược bớt "chỗ kia" mà cục thừa đã đề cập đến, nói là để bảo vệ đám người cục thừa, tránh để Du Đông Hải thò tay vào Cục Quân Khí.

Túc Sa Bất Thác kinh ngạc: "Ngươi muốn vì việc tư mà phạm luật, bảo vệ cục thừa?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Cục thừa nói bọn họ bị oan, cái gọi là chứng cứ chỉ là ngụy tạo."

Túc Sa Bất Thác nói: "Bọn họ nói là ngươi tin luôn à? Ngươi vào nhà bọn họ nhìn thử là biết liền, cuộc sống của bọn họ tuyệt đối không phải chỉ dựa vào một chút bổng lộc cỏn con từ Cục Quân Khí mà sống nổi đâu."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Vậy cũng không có nghĩa là bọn họ không bị oan."

Túc Sa Bất Thác nghi ngờ nhìn y: "Cục thừa hứa cho ngươi lợi ích gì?"

Mộ Chẩm Lưu không đổi thanh sắc hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng cục thừa sẽ hứa cho ta lợi ích gì?"

"Vàng bạc tiền tài có lẽ không cách nào đả động được ngươi."

Mộ Chẩm Lưu tự rót cho mình một chén nước lọc, chậm rãi uống.

"Mỹ nữ giai nhân với ngươi không phải lợi ích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!