Chương 16: Đảng Phái

Vậy mà lại cùng một phe?

Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu hứng thú, càng hăng hái nói tiếp: "Tuy lão có bà vợ vô cùng lợi hại, nhưng bên ngoài còn nuôi một ả tình nhân lợi hại hơn nữa cơ."

Mộ Chẩm Lưu không nghĩ ra còn ai lợi hại hơn cả con gái sư đệ Trường Sinh Tử: "Ai?"

Túc Sa Bất Thác cười híp mắt nói: "Quận chúa Thanh Hoành."

Mộ Chẩm Lưu bàng hoàng, y cực kỳ bàng hoàng. Bởi vì đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, trong tưởng tượng của y, đáp án có thể là người nào đó có liên quan đến Hoắc Quyết, liên quan đến Hạ Cô Phong, thậm chí là liên quan đến Phương Hoành Tà, nhưng không tài nào ngờ được lại là một vị quận chúa, hơn nữa còn là một vị quận chúa đã bị phán xử lưu vong!

Túc Sa Bất Thác thấy sắc mặt y hơi biến đổi, cười nói: "Bây giờ có phải ngươi đang cảm thấy, vị Du đại nhân này còn thú vị hơn so với vị Cao đại nhân kia của ngươi hay không?"

Mộ Chẩm Lưu: "Làm sao ngươi biết được quan hệ của lão với quận chúa Thanh Hoành?"

Túc Sa Bất Thác nói: "Nếu ta đã muốn biết, tất nhiên là có thể biết rồi."

Giờ khắc này Mộ Chẩm Lưu suy nghĩ rất nhiều. Lai lịch của quận chúa Thanh Hoành, lập trường của Du Đông Hải, gút mắc giữa các đảng phái lớn chốn kinh kỳ, y nghĩ tới Phương Hoành Tà, nghĩ tới Cù Khang Vân, cũng nghĩ tới Thẩm Chính Hòa.

Nhưng khi Túc Sa Bất Thác hỏi y đang nghĩ gì, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu y, điều y nghĩ đến lại là: "Ngươi là người của Phương Hoành Tà à?"

Ánh mắt Túc Sa Bất Thác hơi dao động, hắn cúi đầu xuống, khẽ cười và thở dài, lấy một con dấu lớn cỡ ngón cái từ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Chỉ trong chưa tới một khắc, Mộ Chẩm Lưu đã kinh ngạc quá nhiều lần, thế nhưng thời điểm y nhìn thấy ấn tín này, vẫn không kiềm chế được lại kinh ngạc lần nữa.

"Ngươi là…"

"Là ta."

Hai người đồng thời trầm mặc hẳn đi.

Túc Sa Bất Thác là ai?

Mộ Chẩm Lưu đương nhiên từng thử đoán, mà còn từng đoán rất nhiều lần, rất nhiều loại khả năng, duy chỉ chưa nghĩ tới người đứng sau lưng hắn lại là Thẩm Chính Hòa, ân sư của chính mình.

Y nhận lấy con dấu, ngón tay tỉ mẩn vuốt ve từng đường nét khắc đó.

Thẩm Chính Hòa đã dùng con dấu tư này mấy chục năm, Mộ Chẩm Lưu từng thấy rất nhiều lần, cực kỳ quen thuộc, giây phút y cầm vào tay, lập tức có thể kết luận con dấu này là thật. Nhưng dấu là thật, không đồng nghĩa với việc người cũng chắc chắn là thật.

Sự thần thông quảng đại của Túc Sa Bất Thác trong lĩnh vực tình báo vẫn còn tươi nguyên trong ký ức của Mộ Chẩm Lưu. Với hắn mà nói, lấy đi một con dấu tư bên người Thẩm Chính Hòa có lẽ cũng chẳng phải việc gì quá thử thách.

Túc Sa Bất Thác nhìn sắc mặt Mộ Chẩm Lưu là biết ngay y đang nghĩ gì, lại móc một phong thư từ trong ngực áo ra, giơ trước mặt Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở ra:

Nâng chính bỏ tà.

"Nâng chính bỏ tà, khơi trong triều chính."

"Thấu Thạch, tin tưởng ta, ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa."

Lời Thẩm Chính Hòa trịnh trọng cam đoan trước khi y khởi hành vẫn còn vang vọng bên tai, bốn chữ này với Mộ Chẩm Lưu mà nói, không chỉ là bằng chứng nhận dạng, cũng là mục tiêu chung của Thẩm Chính Hòa và y.

Túc Sa Bất Thác thấy ngón tay Mộ Chẩm Lưu mò đi mò lại trên tờ giấy, ngửa đầu uống rượu.

Mộ Chẩm Lưu từ từ nhắm mắt lại, để bốn chữ này năm lần bảy lượt dạo quanh đầu óc, trong tim rồi mới mở mắt ra nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Túc Sa Bất Thác nuốt ngụm rượu cuối cùng, lau vết rượu nơi khóe miệng: "Không phải ta đã nói rồi sao?"

Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!