Chương 15: (Vô Đề)

Bí mật của Du đại nhân

Những thất lệnh khác tiến lại gần: "Mộ đại nhân nhất định phải giải oan cho chúng ta!"

"Đại nhân, chúng ta thật sự bị oan mà!"

"Mộ đại nhân, Du Đông Hải lòng dạ khó lường, ý tại Bái Công!"

(*câu đầy đủ: "Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công", xuất phát từ câu chuyện vào thời Hán Sở tranh đấu, mưu sĩ của Hạng Vũ đã bảo Hạng Trang múa kiếm giữa buổi tiệc Hồng Môn Yến nhằm sát hại Lưu Bang, còn gọi là Bái Công, ý của câu này chỉ hành động bên ngoài và ý đồ bên trong của con người không giống nhau)

Mộ Chẩm Lưu chậm rãi nói: "Đứng giữa kiếm lời đút túi vẫn trái pháp luật như thế thôi."

Mấy tên thất lệnh lập tức im bặt, mặt vàng như đất, như thể đã ăn phải con ruồi.

Cục thừa thở dài, nói: "Mộ đại nhân nói đúng lắm. Chúng ta tự tạo nghiệp, không thể sống, rơi xuống bước đường này đều là tự làm tự chịu. Gieo nhân nào gặp quả nấy, ta cũng thừa nhận. Chỉ là, bao năm qua Du đại nhân với Cục Quân Khí nước sông không phạm nước giếng, hôm nay đột nhiên hành động, chuyện này ắt có nguyên nhân. Lão cắm rễ nhiều năm trong thành Bình Ba, giao thiệp rộng rãi, thủ đoạn thông thiên.

Nếu bọn ta ở ngoài thì vẫn có thể bàn bạc mấy việc với đại nhân, hiện giờ Cục Quân Khí chỉ dựa vào một mình đại nhân chèo chống, thực sự khiến người ta không thể yên tâm!"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Cục thừa đại nhân ở ngoài còn chuyện gì không yên tâm?"

Ánh mắt cục thừa sáng lên, nói: "Thê tử yếu ớt, con cái còn nhỏ, mẹ già ở nhà cũng không ai dìu đỡ, ta, ta, mấy ngày nay… ngày nào cũng sốt ruột nóng gan."

Mộ Chẩm Lưu lấy ra một lượng bạc đưa cho cai tù: "Ta muốn nói riêng hai câu với ông ta."

Cai tù do dự ngập ngừng.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ngươi có thể hỏi ý Du đại nhân."

Cai tù đến hỏi Du đại nhân, nhưng Du đại nhân lại mãi không có ở đó, sư gia của lão suy ngẫm một chút rồi đồng ý. Thế là một mình cục thừa bị nhấc ra khỏi đại lao, tống vào trong tiểu lao, lúc Mộ Chẩm Lưu đi vào còn đặc biệt cầm theo một giá cắm nến. Ngọn nến chiếu sáng nhà tù âm u, chiếu bóng lưng hai người kéo dài trên vách tường, phóng nhất cử nhất động của bọn họ lớn gấp đôi người thật.

Mộ Chẩm Lưu không quá để tâm, đưa tay phủi nhẹ sợi bông trên vai cục thừa.

Khuôn mặt già nua của cục thừa ửng đỏ, nói: "Khiến đại nhân chê cười rồi."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ông cho rằng Du đại nhân có mưu đồ với Cục Quân Khí?"

Cục thừa nói: "Tất nhiên có mưu đồ rồi!"

"Theo ý kiến của ông, vì sao có mưu đồ?"

Cục thừa ấp úng nói: "Cái này, ta nhất thời vẫn chưa nhìn thấu. Chỉ là, Cục Quân Khí quản lý binh khí lợi hại, nếu đã có thể bảo vệ quốc gia, vậy cũng có thể…" Nói đến đây thì lại ngừng lại.

Mộ Chẩm Lưu cũng không có ý truy đến cùng, thấp giọng nói: "Ngày đó, ta và Liêu đại nhân mới gặp nhau, Liêu đại nhân từng nói, Cục Quân Khí Thành Bình Ba tuy nhỏ, lại có thứ mà nơi khác thúc ngựa khó đuổi. Ông có biết là cái gì không?"

Mấy ngày nay, y lật đi lật lại mấy lời ít ỏi giữa mình và lão chưởng cục sau khi gặp mặt kỹ càng mấy lần, nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy lời lão chưởng cục nói cực kỳ khả nghi, đáng tiếc y nghĩ tới quá muộn, người có thể trả lời đã vĩnh viễn không thể trả lời được nữa.

Cục thừa trầm ngâm nói: "Có phải là ba bảo vật của Cục Quân Khí hay không?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Đất tốt, bảo kích, mỹ nhân?"

Dường như cục thừa cũng cảm thấy có phần khiên cưỡng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khả năng mảnh đất này của Cục Quân Khí có chỗ không giống bình thường? Hoặc là, phía sau bảo kích có bí mật gì khác?" Về phần mỹ nhân nhà lão chưởng cục thì thôi, trực tiếp loại bỏ. Cứ coi như Du Đông Hải bị lòng tham mờ mắt đi, cũng không thể nào chờ đợi nhiều năm như vậy mới ra tay. Hơn nữa, nếu là lý do này, hiện giờ người nhà lão chưởng cục đều nằm trong tay lão, hà tất phải ra tay với đám người cục thừa.

Mộ Chẩm Lưu dán mắt nhìn ông ta, nhìn thật lâu mới chậm rãi nói: "Binh khí trong cục…"

Cục thừa giật mình run sợ.

Mộ Chẩm Lưu khép miệng.

Thật lâu sau cục thừa mới run rẩy nói: "Đại nhân đang nghi ngờ cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!