Lời đồn trên phố, không thể tin hết, không thể không tin
"Ngươi…"
Túc Sa Bất Thác vừa nói một chữ, Mộ Chẩm Lưu đã thổi tắt ngọn nến, lần mò trong bóng tối leo lên giường, đoạt một góc chăn phía dưới Túc Sa Bất Thác, đắp lên bụng, đi ngủ.
"Ta còn chưa tắm." Túc Sa Bất Thác nói chậm rãi.
Mộ Chẩm Lưu dịch người ra ngoài một chút, khoảng cách ở giữa hai người giãn ra nửa thước.
Túc Sa Bất Thác nói: "Thật sự chưa mà."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Còn lui ra nữa thì ta rơi xuống mất."
Túc Sa Bất Thác duỗi cánh tay dài ra ôm người kéo sát vào bên trong.
Mộ Chẩm Lưu mở to mắt.
Phòng tối, giường càng tối hơn.
Cho dù mặt đối mặt, có thể nghe được hơi thở của nhau, cũng không thấy rõ được diện mạo của đối phương.
Mộ Chẩm Lưu trở mình, quay mặt ra ngoài, đưa lưng về phía Túc Sa Bất Thác: "Ngủ đi."
Túc Sa Bất Thác trầm tư một mình trong bóng đêm một lúc, rồi cũng quay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Mộ Chẩm Lưu.
Chờ phía sau hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, Mộ Chẩm Lưu mới yên lòng nhắm mắt.
Tuy hai người bọn họ từng đồng hành trên một đoạn đường, nhưng vẫn là lần đầu tiên chung giường chung gối, cả hai đều ngủ không sâu.
Lúc tỉnh dậy, hai mắt Mộ Chẩm Lưu ửng đỏ, tinh thần Túc Sa Bất Thác uể oải. Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu nhìn mình, lập tức xốc lại tinh thần.
Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: "Tội gì phải thế?"
Túc Sa Bất Thác cắn răng nói: "Rồi sẽ quen."
Hắn cố chấp như đứa trẻ con, mà Mộ Chẩm Lưu thì đã sớm qua cái tuổi so đo với bọn trẻ con rồi. Cho dù hắn có mục đích gì, chỉ cần chưa lòi ra đuôi cáo, Mộ Chẩm Lưu cũng lười không muốn quản hắn.
Không phải lòng y bao la độ lượng, mà thật sự là việc y phải quản đã quá nhiều rồi.
Lúc đến Cục Quân Khí đã thấy cục thừa cùng năm vị thất lệnh đang bận rộn chỉnh lý văn thư. Vừa thấy y đến, cục thừa lập tức ngóc đầu dậy khỏi đống sổ sách, cười híp mắt nghênh đón: "Đại nhân tới thật sớm! Người đã ăn sáng chưa?"
Mộ Chẩm Lưu cười chắp tay: "Đa tạ. Ta đã ăn rồi."
Cục thừa nói: "Đây là một phần công văn đã qua tay cục ta những năm gần đây, chúng ta sắp xếp giúp đại nhân trước một chút, soạn một cái mục lục."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Đa tạ chư vị."
Đám thất lệnh nhao nhao: "Ta tất nhiên phải tận lực rồi."
Mộ Chẩm Lưu nói: "Liêu đại nhân đâu rồi?"
Ý cười trên mặt cục thừa giảm mất mấy phần, nói: "Sáng nay chưa gặp ông ấy. Ngày thường Liêu đại nhân cũng không thường xuyên đến cục lắm, nay Mộ đại nhân đã đến, chắc là Liêu đại nhân cũng vui mừng nhàn tản. Mộ đại nhân có câu hỏi gì, chỉ cần nói với ta là được."
Mộ Chẩm Lưu đành theo ông ta vào phòng.
Chạng vạng tối, đám cục thừa thúc giục Mộ Chẩm Lưu chuyển vào dinh quan, Mộ Chẩm Lưu không từ chối được, chỉ đành quay về nhà trọ thu dọn đồ đạc. Túc Sa Bất Thác không có trong nhà trọ, Mộ Chẩm Lưu liền để lại một lời nhắn, mang hành lý đi trả phòng.
Dinh quan tương thông với Cục Quân Khí, là kiểu nhà tứ hợp viện ba sân. (*tứ hợp viện: kiến trúc xây nhà bao quanh một cái sân theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!