Chương 1: (Vô Đề)

Một căn phòng tù, một cặp tù nhân

Trời, sắp sáng nhưng chưa sáng.

Người, tưởng tỉnh nhưng chưa tỉnh.

Phòng, tĩnh đến không thể tĩnh hơn được nữa.

Đột nhiên, trên giường vang lên một tiếng ngáy cực lớn, giây lát sau, một người nửa tỉnh nửa mê bật dậy, hét to: "Tinh Kỳ, châm trà!"

Trong một góc hẻo lánh, có giọng nói êm tai từ tốn đáp lại: "Tại hạ không phải Tinh Kỳ."

Kẻ nằm trên giường đột ngột bật dậy, hoảng sợ nói: "Ngươi là ai? Vì sao ở trong phòng ta…" Hắn không nói tiếp được nữa. Bởi vì hắn nhận ra, đây cũng không phải phòng của hắn. Hắn cuộn cả người ngã lăn xuống giường, vừa bò toài vừa gào khóc: "Cha ơi, mẹ ơi, ông ơi, bà ơi, ông hai, bà hai ơi… Bác cả, bác hai, bác ba, bác gái cả ơi… Cô ơi, chú ơi… Cậu cả, cậu hai, cậu ba ơi… Cứu mạng với! Có ai không! Tinh Kỳ ơi! Chiến Cổ ơi!

Mau tới cứu Bảo Bối nhà các ngươi đi!"

Kẻ ngồi co mình trong góc chờ hắn kêu khóc đến phát mệt rồi mới ung dung nói: "Gia đình ngươi cũng đông đúc thật đấy."

Người kia đột nhiên lao vào trong góc, một tay kéo vạt áo y, tức giận nói: "Mau gọi đồng bọn ngươi ra đây…" Hắn lại không nói tiếp được lần nữa. Bởi vì người trước mắt hắn bị trói rất chặt, tình cảnh còn chật vật hơn so với hắn.

"Tại hạ Mộ Chẩm Lưu." Mộ Chẩm Lưu bị hắn túm vạt áo, cũng không thèm để ý, vẫn ôn hòa như cũ mà nói, "tự Thấu Thạch, là nhân sĩ Đông Giang. Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?"

Người kia ngượng ngùng buông tay ra nói: "Ta, ta tên là Đới Bảo Bối, ngươi gọi ta là Bảo Bối đi. Ngươi lớn hơn ta, gọi ta là huynh đài chẳng phải là chiếm lợi ích của ta sao, cứ bắt buộc phải gọi ta già thế à?" Nói rồi lại hơi tức giận, hừ một tiếng, quay đầu đi đẩy cửa sổ.

Cánh cửa sổ không hề nhúc nhích, cho thấy bên ngoài đã bị khóa.

Đới Bảo Bối giận dữ nói: "Những kẻ độc ác này còn khóa hết cửa sổ lại, là muốn nhốt ngạt chết chúng ta sao?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Đới công tử bình tĩnh, có thể cởi dây thừng cho ta trước hay không?"

"Gọi ta là Bảo Bối!" Đới Bảo Bối tức giận nhìn y hằn học.

Mộ Chẩm Lưu há hốc mồm, xong lại há hốc mồm tiếp, mở ra đóng vào ba bốn lần, mới thốt được câu "Bảo Bối" kia ra khỏi miệng.

Sắc mặt Đới Bảo Bối hơi dịu đi, nhưng lại không động tay cởi dây thừng giúp y, ôm ngực nói: "Vì sao ngươi ở đây?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Đêm qua ta đang nghỉ chân trong quán trọ ở trấn Phong Lương, sau khi tỉnh ngủ, người đã ở đây rồi."

Đới Bảo Bối cả giận, nói: "Mẹ nó, đúng là hắc điếm!" Ngụ ý hắn cũng nghỉ chân ở quán trọ này.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Bảo Bối, có thể cởi dây thừng cho ta không?"

Đới Bảo Bối đi tới kéo loạn dây thừng trên người y, kéo mãi mà chẳng thấy hiệu quả, ngược lại còn kéo quần áo của Mộ Chẩm Lưu xộc xà xộc xệch, vạt áo dựng cao, ánh trăng chiếu tới, vừa vặn chiếu rọi non nửa lồng ngực.

Đới Bảo Bối chuyên tâm tháo dây thừng, không hề phát hiện ra điều gì, Mộ Chẩm Lưu lại hơi đỏ mặt, khẽ nghiêng thân thể sang một bên, quay lưng về phía cửa sổ, để lồng ngực ẩn vào trong bóng đêm.

Đới Bảo Bối mất kiên nhẫn nói: "Đừng nhúc nhích."

Mộ Chẩm Lưu giải thích: "Soi dưới ánh trăng nhìn rõ ràng hơn chút ấy."

Đới Bảo Bối cởi mãi vẫn không được, bực bội buông tay, nói: "Không tháo nữa, không tháo nữa đâu, dù có tháo được hay không thì chúng ta cũng chả trốn thoát được!"

Cánh tay Mộ Chẩm Lưu khẽ cựa quậy, phát hiện dây thừng đã nới lỏng, lại ngọ nguậy thêm một chút, rút cánh tay trói trong dây thừng ra, cúi đầu cảm ơn Đới Bảo Bối đang chưng ra khuôn mặt ngạc nhiên lúng túng: "Đa tạ."

Đới Bảo Bối: "..."

"Ngươi nhanh nghĩ thử xem làm sao chạy thoát đi!" Đới Bảo Bối thúc giục y.

Trong phòng thực sự quá nhập nhoạng, chỉ dựa vào được một chút ánh sáng từ vị trí cửa sổ, Mộ Chẩm Lưu đành phải bám theo vách tường lần mò về phía trước: "Bình tĩnh đừng cuống, trước tiên chúng ta tìm cửa ra vào đã." Đang nói dở thì đầu ngón tay liền đụng tới một tấm ván gỗ, y thuận thế tìm được chốt cửa, kéo hai lần, cánh cửa vẫn không nhúc nhích một phân, hiển nhiên đã bị khóa lại giống hệt như cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!