Trần Nghệ cố ý thị uy với Thái phó, đầu óc nóng lên liền hôn tới.
Đến khi thực sự chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp kia, hơi thở giao hòa không ngừng quyện vào mùi long diên hương đặc trưng của đế vương, còn Cận Vũ Thanh thì trợn tròn mắt, đồng tử mất tiêu cự vì hình ảnh khuôn mặt Trần Nghệ chồng chéo quá gần, miệng kinh ngạc hơi hé mở.
Lúc này, Trần Nghệ mới hoảng hốt trong lòng, thầm hận mình đã trúng kế của Tần Trí Viễn, biểu hiện quá kích động.
Nhưng hôn thì cũng hôn rồi, Trần Nghệ cắn răng một cái, làm liều, dứt khoát làm tới cùng, cánh tay vòng ra sau gáy Cận Vũ Thanh, đỡ lấy rồi ấn về phía mình, nhân lúc y còn đang kinh ngạc, thè đầu lưỡi lướt qua răng đối phương, nhưng cuối cùng cũng không dám tiến sâu hơn, chỉ l**m nhẹ như gãi ngứa.
Hoàn hồn lại, Cận Vũ Thanh một tay đẩy Trần Nghệ ra, trái tim muộn màng đập điên cuồng, lồng ngực phập phồng hít thở. Trần Nghệ thấy y như sắp không thở nổi, cũng thấy xót, dịch người qua vừa vỗ về vừa nói nhỏ: "Bệ hạ, hít thở sâu vào."
"Bệ hạ, Lễ bộ Thượng thư vào cung cầu kiến."
Cận Vũ Thanh đang lúng túng không biết nói gì, nhìn thấy Thư Ngư như nhìn thấy cứu tinh, lê đôi chân hơi tê chạy mất. Tiểu Duệ Vương đang ngơ ngác, cũng bị thị vệ thân cận kéo đi khỏi hiện trường.
Trần Nghệ dùng ngón cái miết qua khóe môi mình, ánh mắt lướt qua mấy tờ giấy trải trên bàn đá, những chữ nhỏ thanh tú viết mấy dòng thơ.
Tần Trí Viễn nhặt một tờ lên, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cười nói: "Bệ hạ nói, người làm thơ hiệu là Ngọc Khê Sinh, tại hạ chưa từng nghe qua, không biết tướng quân đã nghe qua chưa?"
Trần Nghệ nhíu chặt mày, nhà họ Trần đời đời làm tướng, tuy tài văn học không bằng bậc Trạng nguyên, nhưng cũng là người nổi bật trong đám đông, đương nhiên nhìn ra được mấy bài thơ này dường như đang viết về tình yêu.
"Bệ hạ có vẻ thích đùa nghịch, thực ra lại suy nghĩ rất nhiều." Tần Trí Viễn cầm bút, vuốt thẳng đầu bút, sao chép lại những câu thơ trên tờ giấy tuyên bên cạnh, lại có thể học được bảy tám phần giống chữ của Cận Vũ Thanh. Chép xong mới nhìn về phía Trần Nghệ, nói: "Tướng quân, cho dù ngài ấy có hiền lành đến đâu cũng là quân chủ một nước, là vua của thiên hạ.
Đợi Bệ hạ đến tuổi trưởng thành tất nhiên sẽ phải cưới hậu nạp phi, đến lúc đó Trần tướng quân sẽ tự xử như thế nào?"
"Tần Thái phó," Trần Nghệ đứng dậy, nhìn xuống ngắt lời hắn ta, "Vậy còn ngài thì sao?"
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Tần Trí Viễn ngồi trước bàn đá, mân mê mép giấy cười khẩy một tiếng, rồi lại cầm bút viết thêm mấy chữ, cũng phất tay áo bỏ đi. Sau đó, nội thị đến dọn dẹp, đem đống giấy vụn đó cùng một đống đồ linh tinh vô dụng đốt hết.
Trên giấy viết: Không làm lương tướng, thì làm lương y.
Rời khỏi hoàng cung, Trần Nghệ lập tức cho người đi điều tra Tần Trí Viễn, phát hiện sau lưng hắn ta không hề có thế lực nào, tuy tổ tiên từng là quý tộc một phương, nhưng nay cũng đã sa sút, cha mẹ đã sớm qua đời. Tần Trí Viễn lúc nhỏ sức khỏe không tốt, Tần mẫu nghe lời thầy bói giang hồ, để trừ bệnh giải hạn đã nuôi hắn ta như con gái đến mười một, mười hai tuổi, một đống sách y trong nhà cũng được hắn ta đọc thuộc làu, thỉnh thoảng còn chữa bệnh cho dân làng, cho nên dân làng đều cho rằng Tần Trí Viễn là người hiền lành, tính tình rất mềm mỏng.
Nhưng khác với lời nói của dân làng, Trần Nghệ lại điều tra ra được việc cuốn "Lạc Dật Dã Văn" của Tần Trí Viễn có thể đến tay hoàng đế đang vi hành không phải là ngẫu nhiên, mà là do có người sắp đặt, chủ mấy hiệu sách đều nhận được không ít tiền bạc, vượt xa giá trị của chính bộ sách để đặt bộ sách này ở vị trí dễ thấy nhất.
Tần Trí Viễn có mưu đồ — Trần Nghệ dùng điều này để nhắc nhở hoàng đế.
Đêm đã về khuya, Cận Vũ Thanh đang mệt mỏi chống trán xem mấy cuốn tấu chương, thản nhiên nói: "Trẫm biết."
"..."
"Nước không thể một ngày không có vua, cũng không thể một ngày không có Thừa tướng, huống hồ Duệ Vương cũng cần một vị Thái phó tài học hơn người dạy dỗ. Trẫm cần một người không có bất kỳ mối quan hệ nào với triều đình để ngồi vào vị trí này, trẫm không có nhiều thời gian, Tần Trí Viễn có tài năng thực sự, không có ai thích hợp hơn hắn ta." Y nói chuyện có chút mệt mỏi, ngước mắt nhìn Trần Nghệ mím môi cười, "Chỉ cần hắn ta thật lòng vì nước góp sức, trẫm dù có bị mưu đồ một lần thì đã sao."
Trần Nghệ nghe hiểu, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy lời nói có chút kỳ lạ.
Cận Vũ Thanh bước xuống, đưa cuốn tấu sớ trong tay cho hắn.
Trần Nghệ nghi hoặc một lát, lật ra xem lướt qua một lượt, vẻ mặt dần không còn thoải mái nữa, hắn cố gắng hết sức kiềm chế sự xáo động trong lòng, nhưng những ngón tay nắm chặt cuốn tấu sớ vẫn dùng sức đến trắng bệch.
Đây là tấu sớ của Lễ bộ Thượng thư khuyên đế vương tuyển phi.
Tần Trí Viễn nói không sai, Tấn Vũ Thanh là đế vương, là quân chủ một nước, cho dù trong những giấc mơ đêm khuya có nhớ nhung hắn đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật lớn nhất này. Dù hoàng đế không nói, bên dưới cũng có hàng ngàn hàng vạn thần tử dân chúng ép y, bắt y phải truyền nối quốc thống, kéo dài vận mệnh đất nước.
Sự phân biệt quân thần mãi mãi là một ranh giới không thể vượt qua giữa họ.
Trên sàn nhà vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, lúc này hắn mới phát hiện, đối phương đang đi chân trần, mắt cá chân trắng ngần ẩn hiện dưới tà áo, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Một bàn tay lấy lại cuốn tấu sớ, lật đến trang cuối cùng, một cây bút son nhỏ xuất hiện trong tay Cận Vũ Thanh, y cất tiếng cười, nói: "Ngươi nói xem, bậc quân vương làm thế nào mới có thể đạt thành đại nghiệp? Là từ bỏ tình yêu hay là thủ đoạn tàn nhẫn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!