Chương 6: (Vô Đề)

Trời càng lúc càng nóng, đội quân ngầm do Trần Nghệ thành lập cũng đã bắt đầu hành động, những mật thư tình báo liên tục được gửi đến trước ngự án của hoàng đế. Có thể nói, mọi động tĩnh trong kinh thành, thông qua đội quân ngầm có tính lưu động cực lớn này không gì là Cận Vũ Thanh không biết.

Triều đình cũng đã tung ra vài miếng mồi nhử, có lợi ích xui khiến, những phe phái vốn không vững chắc nhanh chóng tan rã. Đối với những nhóm cực kỳ kiên cố, hoàng đế bề ngoài làm như không thấy, nhưng đã ngầm cho thêm người theo dõi.

Các chức vị còn trống cũng được bổ nhiệm hợp lý, tình hình tiền triều dần trở nên sáng sủa hơn, không còn hỗn loạn khó chịu như mấy tháng đầu nữa.

Chỉ có một việc khiến Cận Vũ Thanh sầu não đã lâu mà vẫn chưa giải quyết được – đó chính là Thừa tướng, Thừa tướng đó!

Y biết tìm đâu ra một vị Thừa tướng tốt đây?

Lại một đêm khuya, bấc đèn kêu lách tách, phê duyệt tấu sớ đến mỏi nhừ cả tay. Trần Nghệ nhận khay trà từ tay thị nữ, thử độ ấm rồi nhẹ nhàng đặt bên cạnh hoàng đế. Cận Vũ Thanh mệt mỏi ngẩng đầu, có lẽ do mắt hoa vì mệt, lại bất ngờ bắt gặp được một chút quan tâm trong biểu cảm của Trần tiểu Hầu gia.

Y không tin nổi lắc đầu, đưa tay lấy một tấu sớ bên cạnh, tay áo rộng không cẩn thận quét trúng một chồng tấu sớ cũ, loạt xoạt rơi đầy đất. Trần Nghệ không đợi y nói đã chủ động cúi xuống nhặt.

Cận Vũ Thanh có chút mơ hồ, cảm thấy tấm lưng cong gập căng cứng của hắn tràn đầy sức mạnh, cổ họng bỗng dưng có chút khô khốc. Đợi Trần Nghệ ngẩng đầu lên đã thấy hoàng đế như trâu uống nước, tu một hơi cạn sạch chén trà nóng.

Giải được cơn khát nơi cổ họng, nhưng không giải được cơn khát trong lòng. Y biết cơn khát cháy bỏng này của mình từ đâu mà ra, nhưng lại không thể nói. Huống hồ sau một thời gian dài chung đụng, sự tin tưởng rõ ràng và những cử chỉ ân cần thỉnh thoảng của Trần Nghệ đều khiến người ta nảy sinh một loại ảo giác kỳ lạ.

Xuyên qua các thế giới nhiệm vụ một hai trăm năm, nói không cô đơn là không thể. Cận Vũ Thanh cũng muốn có một người, không cầu mong mối quan hệ quá thân mật, ít nhất có thể nhớ đến sự tồn tại của y, có thể cùng y đi tiếp. Nếu được như vậy, bất kể đi đâu, nhiệm vụ gian nan đến mấy cũng tốt hơn là y một mình cô đơn đi một vòng trên thế gian này.

Nhưng dù y có nghĩ như vậy cũng hiểu rõ người đàn ông trước mặt này chắc chắn không phải là người đó. Trần Nghệ chỉ là một khách qua đường trong vô số thế giới nhiệm vụ, hay nói đúng hơn, Cận Vũ Thanh mới là khách qua đường của thế giới này.

Y không nhịn được liếc nhìn đối phương một cái, rồi lại cúi đầu xuống, không nhìn Trần Nghệ nữa, đầu bút thấm đẫm mực chu sa, điểm xuống tấu sớ.

Trong Ngự thư phòng tĩnh lặng, tiếng đèn dầu cháy xèo xèo, tiếng lật giấy, tiếng hít thở lúc nhẹ lúc nặng, lúc dài lúc ngắn.

Trần Nghệ nhận ra ánh mắt đó, tuy ánh sáng có phần mờ ảo, hắn cũng nhìn thấy trong mắt hoàng đế có một nỗi sầu muộn không tan. Nỗi sầu muộn đó không xuất hiện ở đâu khác, mỗi khi bận rộn đến đêm khuya vắng lặng, nó sẽ lặng lẽ xuất hiện rồi đột ngột biến mất.

Hoàng đế có chút gầy đi, cằm ngày càng nhọn, Trần Nghệ cau chặt mày, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư.

Cận Vũ Thanh biết phàm là thứ hắn lấy ra chắc chắn là thông tin quan trọng nhất, y lập tức đặt bút xuống ưu tiên mở ra xem. Trần Nghệ tay hơi ghì xuống, không để y thuận lợi rút đi, Cận Vũ Thanh khó hiểu ngẩng đầu nhìn.

Trần Nghệ nói: "Trời đã rất khuya, long thể Bệ hạ sẽ không chịu nổi, ngày mai hẵng xem."

Ánh mắt Cận Vũ Thanh có chút mơ màng, một lúc lâu sau "à" một tiếng, rút thư ra vừa mở vừa nói: "Ngày mai... ngày mai ngươi hãy lên triều đi, lão Hầu gia bệnh nặng, Phủ Tuyên Võ Hầu sao có thể không có người trong triều. Hiện nay triều chính ổn định, ngươi..."

Trần Nghệ lại ngắt lời hỏi: "Vậy bạn đọc sách của Duệ Vương thì sao?"

"..." Cận Vũ Thanh đọc xong nội dung trong thư, châm nến đốt cháy, tro tàn từng chút một rơi xuống chân, cho đến khi buông tay thì tất cả đã cháy rụi. Y ngẩn ngơ nhìn một lúc, bỗng nhiên trả lời không đúng câu hỏi: "Điều quan trọng nhất đối với trẫm, là Đại Tấn. Thứ hai..."

Đợi một lúc lâu không thấy nửa câu sau, Trần Nghệ tò mò nhìn qua.

Hồi lâu, Cận Vũ Thanh đặt cây bút chu sa trong tay xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Trần Nghệ, thở dài: "Thôi bỏ đi."

Nhìn bóng lưng đơn bạc của hoàng đế, hòa cùng tiếng thở dài muốn nói lại thôi kia, Trần Nghệ siết chặt nắm tay – chuyện khó chịu nhất trên đời, chính là nói chuyện nửa vời!

(Người khôn ăn nói nửa chừng =))))

Lần sau lên triều.

Trên đại điện quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao ráo thẳng tắp kia, khẽ cúi đầu, tóc đen đều búi gọn trong mũ miện, trông rất có tinh thần. Triều phục là do Cận Vũ Thanh ra lệnh cho người làm gấp trong đêm rồi gửi đến Hầu phủ, mới tinh, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Trước điện, Binh bộ Thượng thư thao thao bất tuyệt, giọng điệu trầm bổng, nói đến nước bọt bay tứ tung. Nhưng Cận Vũ Thanh thực sự không hiểu một câu nào, y làm sao còn hiểu được gì về thể chế quân đội, điều binh khiển tướng. Cận Vũ Thanh suốt buổi chỉ nhìn chằm chằm Trần Nghệ, còn Trần Nghệ dường như không nghe Binh bộ đang trình báo cái gì, chỉ cúi mày vén tay áo đứng đó.

Binh bộ cuối cùng cũng báo cáo xong, chắp tay một cái: "Xin Hoàng thượng quyết đoán!"

Cận Vũ Thanh gãi gãi đầu gối dưới gầm bàn, hoàn toàn không biết nên quyết đoán thế nào, thế là quay đầu ném củ khoai nóng bỏng này cho Trần Nghệ: "Trần khanh, việc cải cách quân đội mà Binh bộ Thượng thư đề cập, ngươi thấy thế nào?"

Trần Nghệ đột nhiên bị gọi tên, phẩy phẩy tay áo, bước ra khỏi hàng một bước, nói: "Vương đại nhân có ý vì nước vì dân..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!