Chương 48: (Vô Đề)

Trong phòng mờ ảo.

Con mãng xà khổng lồ lấp lánh vảy xanh đen quấn chặt lấy một nam tử tuấn tú, áo trên hơi hé mở, vảy rắn cọ xát trên ngực nam tử trêu chọc, chẳng mấy chốc làn da trắng nõn mịn màng đã ửng lên những vệt đỏ.

Đuôi rắn quấn quýt bên hông Tiêu Dịch, đập bành bạch xuống đất.

Vảy bụng đã hoàn toàn mở ra, hai cụm gai nhỏ màu hồng phấn run rẩy thò ra, như hai con non mới nở còn e dè sợ sệt, ngẩng đầu tò mò ngó nghiêng thế giới mới, chạm thử khắp nơi, lúc có lúc không chọc vào cái rốn ấm áp lõm sâu của ai đó, muốn tìm về tổ.

Một bàn tay lớn từ trong vòng xiết của mãng xà thoát ra, tóm lấy hai con non chưa từng trải đời kia mà x** n*n trong tay, những cái gai ngược trên đó không chỉ làm lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, mà cả trái tim cũng xao động không thôi.

Mãng xà khổng lồ toàn thân đột nhiên siết chặt, quấn đến Tiêu Dịch hơi đau, hắn khẽ hừ một tiếng, rắn liền biết mình sai, lỏng dần vòng quấn trên người hắn, vảy rắn lạnh lẽo từ từ lướt qua, vừa trơn vừa tuột không tài nào nắm được.

Tiêu Dịch bị trêu chọc đến lòng dạ nóng ran, nhưng rốt cuộc không thể nào bắt một thứ toàn thân phủ đầy vảy mà phát tiết được, hai mắt kìm nén đến mức đỏ ngầu, nhìn con rắn lớn trơn tuột kia xì xào lượn đi rồi cuộn tròn trên mép giường.

Chớp mắt nhìn lại, mãng xà khổng lồ đã hóa thành một thanh niên thân hình gầy gò rắn rỏi, eo hông đầu gối đều mềm nhũn nằm bò bên mép giường.

Dù đã miễn cưỡng hóa thành hình người, xà tính vẫn còn hừng hực không giảm, một đôi mắt đẹp long lanh ẩn hiện ánh vàng, đồng tử dựng thẳng lấp lánh, khi quay đầu lại ánh mắt lúng liếng như nước gợi tình, khẽ nhấc eo lưng, lặng lẽ mời gọi người quân tử áo quần còn chỉnh tề kia.

Ánh mắt Tiêu Dịch biến đổi, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, tình cảnh này, mình mà còn giữ kẽ nữa thì thật sự uổng danh quân tử. Lửa nóng bừng lên trong bụng, hắn đột nhiên đứng dậy bước tới nâng cằm y, một ngụm hung hăng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng của yêu xà.

So với con rắn bên dưới, Nguyên Thanh Quân vốn thanh tịnh vô vi lại càng giống một con giao long khổng lồ vừa tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông, vừa ra khỏi hang đã nhắm ngay con mồi tự dâng đến miệng, luật rừng trước nay vẫn là mạnh được yếu thua, răng hắn sắc bén cắn chặt lấy cổ đối phương mảnh mai chí mạng, uống máu gặm thịt.

Giao long thức tỉnh đã bắt nạt đối phương đến tận cửa nhà, ép sát đến tận hang ổ ẩm ướt ấm áp, nhìn chằm chằm muốn chiếm hang làm vua, thế như chẻ tre chiếm lấy núi non sông ngòi xung quanh, nhuộm mùi của mình, tuyên thệ chủ quyền.

Cận Vũ Thanh trong lòng lửa lớn thiêu rụi tất cả, lúc này chỉ muốn cắn xé thứ gì đó để xoa dịu bản tính rắn cô đơn.

Y áp sát người về phía sau, giọng khàn khàn mờ mịt: "Ngươi ngẩn ra đó làm gì, đợi ta ch*ch ngươi à? Hay là ngươi không biết? Không được à?"

"...?!" Tiêu Dịch vốn định từ từ, lo y bị thương sẽ đau, giờ lại bị kích đến mắt đỏ ngầu.

"Ư!"

Cận Vũ Thanh lúc này mới thấm thía thế nào gọi là dẫn rắn vào hang, quả nhiên là lắm lời rước họa.

Tiêu Dịch tuy sinh ra đã tuấn mỹ lạnh lùng, cứ tưởng ở phương diện này sẽ là người thanh đạm mềm mỏng, nhưng thực ra trong lòng lại nóng như lửa, không có nhiều chiêu trò hoa mỹ, là một người theo trường phái thực chiến, rút kiếm là làm. Thân hình hắn thanh mảnh, nhưng có thể nhấc nổi thanh Kiếm Vô Dục nặng như đá tảng, có thể thấy là người có sức lực cực lớn, lúc này sức mạnh tiềm ẩn đó bùng nổ trên người Cận Vũ Thanh, đánh đâu thắng đó, mỗi lần đều khiến Cận Vũ Thanh cảm thấy mình sắp bị thanh trường kiếm của hắn đâm xuyên qua.

Thế là rắn giao đại chiến, hai kiếm giao tranh, đan xen vào nhau, ngươi tới ta lui, xé tới cắn lui.

Đánh thật thống khoái!

Nửa canh giờ sau, hai người từ mép giường đánh lên giường, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, toàn thân dính nhớp, Tiêu Dịch đè y lên đầu giường, ghì chặt.

Cận Vũ Thanh cũng thoải mái siết chặt, thở hổn hển mấy tiếng, hai mắt hơi thất thần.

Song tu như vậy, cả hai đều cảm nhận được một dòng linh lực dồi dào nhẹ nhàng lướt qua đan điền Tử Phủ, đi qua linh đài tuần hoàn lặp đi lặp lại, như cam lộ thấm vào tim, khiến người ta thầm sinh cảm giác vui vẻ khoan khoái, mọi đau đớn trong ngoài đều bị dòng linh lực trong trẻo tuần hoàn này che lấp.

Cận Vũ Thanh hóa nguyên dương nồng hậu trong bụng vào Tử Phủ rót vào đan điền, lập tức cảm thấy tu vi của mình tăng tiến, vết thương trên người cũng đang từ từ lành lại. Mà một viên kim đan trong đan điền Tiêu Dịch đang chuyển động cuồn cuộn với tốc độ cao, linh lực dồi dào như một lớp kén trong suốt bao bọc lấy nó, dần dần làm tan đi lớp u ám như sương mù trên kim đan.

Yêu xà tâm thần phiêu đãng chìm trong dư vị, Tiêu Dịch đã hoàn hồn trước, vỗ một cái lên mông y rồi rút ra khỏi hang ổ ấm áp như đang cố ý níu giữ hắn. Trong lòng dịu dàng vô hạn, hắn cúi đầu hôn lên hàng mi đang nhắm nghiền của Cận Vũ Thanh, lòng bàn tay v**t v* mái tóc ướt đẫm mồ hôi của y.

Khi dùng linh lực làm khô người đối phương, ánh mắt Tiêu Dịch nhìn chằm chằm những vết hôn tím đỏ, vết véo chi chít trên cơ thể y, sau tai lại không kìm được mà đỏ bừng lên, đột ngột rút tay về dời mắt đi, thúc giục y: "Ngồi dậy đả tọa."

Cận Vũ Thanh vừa nghe liền nhíu mày, trong lòng oán thầm: Đả tọa cái gì?! Giờ phút tốt đẹp thế này mà ngươi lại bảo ta ngồi dậy đả tọa! Chẳng trách ngươi độc thân mấy trăm năm không có lấy một đạo lữ, đúng là số cô độc!

Nguyên Thanh Quân lại không nghe thấy tiếng lòng của y, đã ngồi xếp bằng ở cuối giường tự mình nhập định, thầm niệm khẩu quyết của Xích Dương Tông, vận hóa linh lực ôn dưỡng có được từ song tu, dung hợp với Tử Phủ của bản thân, xua tan thanh tẩy độc dược mà Bạch Phỉ Nhiên đã hạ lên người hắn.

Vừa vận chuyển một đại chu thiên, Tiêu Dịch chỉ cảm thấy trên người nặng trĩu, buộc phải mở mắt ra đối diện với một đôi mắt vàng rực, vai hắn khoác hai cánh tay của Cận Vũ Thanh, đang cười gian nhìn mình.

Cổ họng Tiêu Dịch lại khô khốc, liếc mắt xuống dưới, bàn tay như không tự chủ được lại trộm sờ một cái, bỗng kinh ngạc nói: "Đồ đâu rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!